Đếm Ngược Thời Gian Ly Hôn - Chương 11: Bóp chết mọi nguy cơ
Cập nhật lúc: 2024-06-17 19:48:23
Lượt xem: 56
Trần Vân Quân kinh ngạc, thiếu gia Tập đoàn Lương Khôn đã lấy vợ rồi? Còn lặng lẽ im lìm như vậy? Nghĩ sao cũng thấy kỳ quái.
Hồi ông còn đang suy xét việc đến Tư Phương, lúc mấy ông bạn già tán gẫu sẽ luôn nhắc đến Lương Tư Phương của Lương Khôn. Khi đó còn kể là bà Phó, mẹ của sếp Lương, đang chọn lựa đối tượng xem mắt cho hai đứa con. Nhưng rồi có thấy động tĩnh gì nữa đâu?
Theo lý mà nói, danh tiếng Lương Khôn lớn như vậy, lợi nhuận hàng năm bằng mấy chục cái mục tiêu nhỏ, người nối nghiệp Lương Tư Phương vẫn còn độc thân, bao nhiêu người dán mắt theo dõi, thế mà giấu được một giọt cũng không lọt? Đáng kinh ngạc thật đấy.
Nghĩ tới nghĩ lui lại thấy không đúng, mọi người không ai biết, sao con mình biết?
Con trai vừa nói là quen nhau từ đợt đi giao lưu, mà từ đó đến nay tính ra còn chưa đầy ba tháng nữa cơ? Quan hệ giữa nó và Lương Tư Phương đã thân đến mức này?
Trần Vân Quân trái lo phải nghĩ một hồi vẫn không hiểu được làm sao hai người lại thân đến thế, rốt cuộc chỉ đành đơn giản thô bạo mà tổng kết là – con mình lợi hại! Ngay cả Lương Tư Phương của Lương Khôn cũng là chuyện nhỏ!
Bên này đấng sinh thành còn đang rối rắm, bên kia Trần Ân vừa chạy đến công ty đã chuẩn bị bóp c.h.ế.t mọi nguy cơ.
Thế là, Tần Minh Nguyệt đang thực tập ở Giang Thành vừa tan ca đã nhận được tin nhắn của cậu út.
_ Cháu với cái ông giáo sư đại học kia thành đôi chưa?
Tần Minh Nguyệt cau mày, ông cậu nhà mình quan tâm ba cái chuyện này hồi nào vậy.
_ Hỏi chi? Cậu giàu nên muốn lì xì hả?
_ Hỏi cháu thiệt đó.
_ Giờ cháu đóng cửa trái tim rồi.
_ Ấy đừng, mau theo đuổi tình yêu đích thực đi, nếu không sẽ bị thế lực phong kiến tàn ác áp bức đó.
_ Là sao cậu?
_ Không có gì, nhớ kỹ lời cậu, phải giữ vững niềm tin. Chúc cháu thành công! Chỉ cho phép thành công thôi đấy!
Ở đây chỉ có BL và mấy truyện linh tinh uwu
Tần Minh Nguyệt trừng màn hình, điên à!
Cô nhóc liền chuyển tiếp cho Trầm Hoài Nhạc, hỏi xem cậu có phải lên cơn động kinh rồi không.
Trầm Hoài Nhạc nhất thời không hiểu thằng em nghĩ gì, lại vội vã báo tin, bảo cô nhóc thực tập xong thì đến Tư Phương ngay còn thăm ông ngoại, tiện thể tự mình tới giũ bớt nước khỏi não cậu út luôn.
Tần Minh Nguyệt nghe nói ông ngoại nhập viện thì cũng sốt ruột, hôm sau liền xin đơn vị thực tập cho đổi ca, vắt giò lên cổ rút ngắn thời hạn thực tập cả tháng xuống còn mười ngày. Vốn tưởng khi đến được Tư Phương ông ngoại cũng đã phẫu thuật xong, ai ngờ…
“Bệnh tiểu đường.” Tần Minh Hiểu bất đắc dĩ nói.
Đường huyết quá cao nên không thể phẫu thuật, tới tới lui lui đến khổ. Trước mắt chủ nhiệm Cao vừa đi Bắc Kinh tham gia hội thảo nghiên cứu, phải đợi ông ấy về mổ chính mới được.
“Đổi bác sĩ khác không được sao?” Tần Minh Nguyệt chắc cũng tìm hiểu qua trước khi đến, phẫu thuật kiểu này vốn đâu có phức tạp.
“Ông ngoại con nhận định c.h.ế.t luôn rồi, không chịu đổi.” Tần Minh Hiểu vừa ra khỏi thang máy vừa nói, cũng bảo cô nhóc đừng nhắc đến chuyện đổi bác sĩ tránh cho ông già lại lải nhải. Hơn nữa cũng đã chờ lâu rồi, vài ngày nữa cũng chả sao.
“Con biết rồi con biết rồi.”
Vào đến phòng bệnh thì y tá gặp anh nói, sáng mai là bác Trần có thể mổ ca đầu luôn.
“Chủ nhiệm Cao đã về ư?”
“À không. Lần này là bác sĩ Triệu từ khoa tiết niệu của bệnh viện Nhân Tế Thượng Hải. Vừa lúc ông ấy đến đây phẫu thuật chính, nên sắp xếp cho bác trai nhà mình luôn.”
Tần Minh Nguyệt vào phòng bệnh, đúng lúc Trần Vân Quân mới ăn xong bữa tối, thấy cháu gái đến thăm thì rất vui. Một già một trẻ nắm tay nhau cười cười nói nói. Tần Minh Hiểu hỏi bảo mẫu, dì có biết ngày mai mổ chưa. Bảo mẫu đáp bà có biết, nãy y tá đến là để kiểm tra đường huyết, chỉ số cũng ổn định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dem-nguoc-thoi-gian-ly-hon/chuong-11-bop-chet-moi-nguy-co.html.]
Thế là Tần Minh Hiểu nhắn lịch mổ vào trong nhóm chat.
Hỏa Sơn Phong Lâm hở? Ba đồng ý rồi à?
Minh Vi Nguyệt Nhật: nghe nói là bác sĩ phẫu thuật có tiếng, hơn nữa bệnh viện này hay hợp tác với bên đó, nên ekip cũng khá quen thuộc.
Hỏa Sơn Phong Lâm dữ dằn vậy? Ai ~ mời ~ đấy ~~?
Minh Vi Nguyệt Nhật: hẳn tự bệnh viện điều phối chứ hả.
Hỏa Sơn Phong Lâm ha ha, rõ khờ.
Ân Đại: Tư Phương mời đấy.
‘Ân Đại’ thu hồi một tin nhắn.
Ân Đại: sếp Lương mời đấy.
Hỏa Sơn Phong Lâm mài cố ý đúng không.
Minh Vi Nguyệt Nhật: … Đừng nói với anh là ba đồng ý cũng do sếp Lương thuyết phục nhé.
Hỏa Sơn Phong Lâm anh đang ở đó với ba thì hỏi thử đi.
“Ông ngoại, ba con nói ông còn không chịu đổi bác sĩ, sao giờ đổi ý rồi?”
“À, sếp Lương ấy, tổng giám đốc bên Lương Khôn ấy, là cậu ta đề cử, ông thấy cũng được.”
Minh Vi Nguyệt Nhật: … Vợ à em giỏi thật đấy.
Hỏa Sơn Phong Lâm không phải em, không dám nhận.
Ân Đại: Tư Phương giỏi mà.
‘Ân Đại’ thu hồi một tin nhắn.
Ân Đại: Sếp Lương giỏi mà.
Hỏa Sơn Phong Lâm đủ rồi nha mạy! Hoài luôn!
Trên đường lên xe về nhà, Tần Minh Nguyệt liền hỏi ba lai lịch của Lương Khôn. Tần Minh Hiểu tùy tay chỉ khu phố hai bên ngã tư đường, cười nói: “Mấy tòa con đang thấy đây hầu hết là của Lương Khôn đó.”
“Oaa. Vậy Lương Khôn ở Tư Phương cũng giống Trần Thị ở Giang Thành hả ba.”
“Ha ha, đúng là giỏi nịnh.” Tần Minh Hiểu vừa đánh xe vào tiểu khu vừa nói: “Trong khoảng thời gian ba với cậu út dốc sức ở đây, thật đúng là được Lương Khôn giúp đỡ không ít. Đừng nhìn doanh nghiệp lâu đời bảo thủ, người nối nghiệp mới ấy, chính là sếp Lương Lương Tư Phương, lại rất hữu hảo với doanh nghiệp mới, cùng nhau phát triển, cùng nhau có lợi.”
“Nghe cũng hay đó chứ.”
“Ông ngoại con lần này bị ngất rồi tra ra khối u cần phẫu thuật này kia cũng nhờ cậu ta sắp xếp cả đấy. Lúc con đi thực tập chắc cũng biết chuyện nhà mình bên này rồi. Cậu út con với ba bận sấp mặt, vừa lúc mẹ con phát hành ca khúc mới, chuyện gì cũng rối nùi một cục. Nếu không có cậu ấy giúp đỡ, chậc, đúng là trầy trật luôn đó.”
“Người tốt dữ vậy sao, ông ngoại cũng khen không dứt lời, còn nhìn con với vẻ tiếc nuối lắm. Có ý gì đúng không?”
“Ha ha, con đừng để ý. Sếp Lương đã kết hôn rồi.”
“Ủa?”
“Cậu con nói.” Tần Minh Hiểu chợt ngần ngừ: “Bảo mẫu nói là cậu con nói.”