Đêm Giao Thừa Đ-ẫ-m M-á-u - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-29 19:04:31
Lượt xem: 882
“Mẹ xin lỗi……”
Mẹ khóc nức nở, bế em trai lên, nhẹ nhàng ôm vào lòng.
Nếu em trai không cải trang thành tôi.
Tôi nghĩ, chắc đó là lần đầu tiên mẹ ôm tôi.
Nhớ lại chuyện kinh khủng trong quá khứ, làm tôi không kìm được khóc thút thít.
Dương Phong im lặng hồi lâu, rồi thở dài.
“Phần còn lại, là những gì cô đã kể với cảnh sát sao?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta rồi lắc đầu: “Không, tôi vẫn nói dối.”
“Ồ?” Trong mắt Dương Phong tràn đầy tò mò.
— Chút tình m/áu tử cuối cùng—
Mẹ sớm phát hiện ra người đang ch*t trong vòng tay mẹ chính là em trai tôi.
Mẹ cầm d/ao đi tìm tôi, con d/ao đó vẫn còn nhiễu m/áu đỏ xuống đất.
Tôi vô cùng sợ hãi, co ro trốn trong góc, không dám cử động.
Mẹ khóc không thành tiếng, buồn bã hỏi: “Con muốn sống đến vậy sao?”
Tôi gật đầu, vừa khóc vừa nói: “Con muốn chạy khỏi nơi này! Chạy đến một nơi thật xa!”
Mẹ tôi nghe xong liền nhìn tôi chằm chằm, rồi cười khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của mẹ.
Mẹ quỳ xuống trước mặt tôi, nhẹ giọng nhờ tôi giúp mẹ một việc.
Tôi lấy than đốt lửa, còn mẹ núp sau cánh cửa.
Không ngờ người đầu tiên bước vào không phải bố tôi, mà là bà nội.
Lúc bà ngã xuống, bà vẫn không thể tin được chuyện gì đang xảy ra.
Rồi bố tôi đến, nổi cơn tam bành lên.
Thân thể bố tôi vốn khỏe mạnh, nên chỉ thoáng chốc, bố đã chiếm ưu thế.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Chỉ liếc mắt một cái, bố đã xác nhận tôi là thủ phạm.
Đôi bàn tay khỏe mạnh đó, b/óp ch/ặt lấy c/ổ tôi, khiến tôi suýt tắc thở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dem-giao-thua-d-a-m-m-a-u/chuong-12.html.]
Lúc tầm mắt tôi mờ đi, tôi nhìn thấy người mẹ tôi đầy m/áu, đang từ từ đứng dậy.
Mẹ đ.â.m con d/ao sắc nhọn vào lưng gã đàn ông tệ bạc kia, để giành lấy một cơ hội sống cho tôi.
Khi những thanh xà ngang đổ xuống, mẹ tôi ngước nhìn tôi, rưng rưng nước mắt, thì thầm nói một câu - Chạy đi!
Tôi đứng ngơ ngác trước cửa, chứng kiến ngọn lửa hung hãn đang nhấn chìm mọi thứ đen tối nhất trên đời.
Tôi nhìn thẳng vào người đàn ông ngồi trước mặt, rồi nói: “Đây là toàn bộ sự thật.”
Dương Phong thở dài một hơi, nói: “Thật tàn nhẫn, cũng vô cùng ly kỳ hấp dẫn.”
“Được rồi, bây giờ dù anh muốn vạch trần, hay báo cảnh sát, tôi cũng chẳng quan tâm nữa.”
“Suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên tôi có thể bình thản đối diện với quá khứ như vậy.”
Dương Phong liếc nhìn trà sữa trong tay, phát hiện cái ly sớm đã trống không.
“Cô đã từng tự tay gi/ết người chưa?”
Tôi sửng sốt, lắc đầu nói: “Nhưng tôi đúng thật đã làm sai.”
Dương Phong liếc nhìn sang con đường vắng lặng.
“Nếu như những gì cô nói đều là sự thật, thì tại sao tôi phải vạch trần cô chứ?”
“Những kẻ đó ch*t, vì chính sự xấu xa ác độc ẩn sâu trong lòng họ.”
“Còn cô chỉ muốn sống tiếp mà thôi.”
Dương Phong lại chỉ vào n.g.ự.c mình.
“Nói chính xác thì, nếu không có cô, có lẽ tôi đã không sống được đến ngày hôm nay rồi.”
“Lý do tôi cất công tìm cô, chỉ vì trước khi ch*t có thể biết toàn bộ sự thật, thỏa mãn chút tâm nguyện mà thôi.”
Tôi sửng sốt nhìn vào n.g.ự.c Dương Phong, nhưng anh ta lại thản nhiên nhún vai.
“Sống thêm được vài năm, đã may mắn lắm rồi.”
Tôi còn định nói gì nữa, thì anh ta xua tay rồi đứng dậy.
“Đừng dễ dàng từ bỏ mạng sống chỉ có một lần duy nhất.”
“Tôi rất thích câu nói này.”
Giọng nói của Dương Phong vang vọng từ phía xa, khi tôi ngẩng đầu lên, thì anh ta đã sớm biến mất tăm rồi.