Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đêm Giao Thừa Đ-ẫ-m M-á-u - Chương 10: Sự Thật Đ/ẫm M/áu

Cập nhật lúc: 2024-05-29 19:03:32
Lượt xem: 491

Sau khi em trai tôi nhập viện, tôi phải chịu đủ mọi hình thức ngược đãi tàn nhẫn nhất trên đời.

Đúng như vậy.

Mẹ tôi bị đánh đập suốt đêm, la hét gào khóc thảm thiết, tinh thần suy sụp như rơi xuống vực thẳm.

Tất cả chuyện này điều là sự thật.

Bố và bà nội muốn bán tôi kiếm tiền chữa bệnh cho em trai tôi.

Những chuyện này, cũng là sự thật nốt.

Tuy nhiên, tôi không bị đem đi bán cho mấy kẻ buôn người.

Lúc đầu, tôi còn ngơ ngác không biết gì cả, đã bị mang đến trước nhà người mua.

Sau này tôi mới biết, thì ra bọn họ không phải mấy kẻ bu/ôn ngư/ời.

Mà là mấy kẻ chuyên bu/ôn b/án n/ội tạ/ng.

Bu/ôn b/án n/ội tạ/ng người, có thể mang lại lợi nhuận cao gấp mấy lần so với buôn bán người.

Ngoài tiền phẫu thuật ghép tim của em trai, số tiền bán nội tạng của tôi, còn đủ để gia đình trang trải chi phí y tế đắt đỏ phát sinh về sau.

Nhưng do chính quyền kiểm tra nghiêm ngặt, nên họ không muốn thu mua người sống.

Mấy người ch*t đột ngột, mới đúng con hàng đảm bảo che mắt được người khác.

Tusat, chính là “tai nạn ngoài ý muốn” ít gặp rủi ro nhất.

Vì vậy, trong thời gian đó, tôi đã phải hứng chịu đủ mọi ngược đãi tồi tệ nhất trên đời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dem-giao-thua-d-a-m-m-a-u/chuong-10-su-that-dam-mau.html.]

Cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được lý do tại sao mẹ tôi luôn muốn trốn khỏi đây.

Nhưng tôi không thể chạy thoát được, dù chạy được cũng không sống nổi mấy ngày.

Dù sao thì tôi cũng chỉ là đứa trẻ mười một tuổi thôi.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa, nên một mình chạy lên núi, muốn t/ự k/ết li/ễu cuộc đời cơ cực của mình.

Chính bà Trần đã cứu tôi.

Khơi dậy khát vọng sống trong lòng tôi.

Tôi đã chọn cách âm thầm chịu đựng những lời lăng mạ, cùng trận đòn đá/nh đ/ập liên tục.

Chỉ vì bà Trần dặn tôi, tuyệt đối đừng dễ dàng từ bỏ cuộc sống mà vất vả lắm tôi mới có được.

Cho đến một ngày, bà Trần lặng lẽ q/ua đ/ời trên giường bệnh.

Khi mọi người phát hiện ra bà ấy, thì th/i th/ể sớm đã cứng đơ rồi.

Rồi lúc nhìn thấy từng khuôn mặt ghê tởm của mấy đứa con bất hiếu, trong lòng tôi chỉ có nỗi căm phẫn tột cùng.

Tôi cũng chẳng cần nghĩ ra âm mưu thâm sâu để đ/ầu đ/ộc mấy kẻ vô ơn đó.

Tôi chỉ cần ôm lấy con ch.ó vàng, lặng lẽ ngồi một góc quan sát.

Tôi tận mắt chứng kiến ​​mấy tên vô sỉ đau đớn ngã xuống đất, không ngừng vùng vẫy, cuối cùng t/ắt th/ở.

Sau khi thấy cách ngư/ợc đ/ãi ép tôi tusat đã thất bại, bố và bà nội liền nghĩ ra một cách độc ác hơn.

Ép buộc và đe dọa mẹ tôi phải gi/ết ch*t tôi.

 

Loading...