Đạo đức giả - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-21 19:26:29
Lượt xem: 7,182
7.
Vì buổi chiều ta đã ăn quá nhiều bánh ngọt nên khi đến buổi tiệc ta chẳng còn hứng thú với đồ ăn nữa.
Thấy Thái hậu thỉnh thoảng dùng tay xoa trán, hỏi kỹ thì mới biết bà bị đau nửa đầu, đặc biệt là khi trái gió trở trời.
Ta nhớ lại kiếp trước, trong cung có một vị thần y đến và kê cho Thái hậu một đơn thuốc thần kỳ, có thể chữa khỏi bệnh đau nửa đầu đã hành hạ bà hàng chục năm.
Thái hậu lo cho thiên hạ, lệnh cho người trong cung dán đơn thuốc này lên bảng để dân chúng đều có thể sử dụng.
Nghĩ đến đây, ta xin giấy bút, dựa theo trí nhớ viết lại đơn thuốc đó.
Tổ mẫu ta lúc trẻ có biết chút ít về y thuật, ta được nuôi lớn lên bên bà nên biết viết đơn thuốc cũng không có gì lạ.
Ta bẩm với Thái hậu rằng có thể để ngự y thử kiểm tra đơn thuốc này.
Thái hậu nhận lấy đơn thuốc nhìn qua một lần, khen chữ ta viết đẹp, lại khen tổ mẫu dạy dỗ tốt, sau đó bảo cung nữ giữ kỹ đơn thuốc, nếu thật sự hiệu quả sẽ ban thưởng.
Ta ở lại Quốc Hoa tự ba ngày, sáng ngày thứ tư khi rời đi, Dung Kỳ lại xuất hiện.
Hắn nói mình cũng vừa hay vào kinh, có thể tiện đường hộ tống chúng ta về phủ.
Tổ mẫu nhìn ta một cái, gật đầu đồng ý.
Dung Kỳ cưỡi ngựa đi phía trước, ta và tổ mẫu ngồi trong kiệu, mơ hồ thấy tà áo hắn bị gió thổi bay.
Ta nhớ lại năm năm trước, Dung Kỳ hộ tống ta vào kinh, khi đến cổng thành còn nói rằng khi lớn lên sẽ lấy ta.
Dù hắn lớn hơn ta bốn tuổi nhưng vẫn là một đứa trẻ, lời nói của trẻ con làm sao có thể tính.
Kiếp trước, ta cũng từng có tình cảm với hắn nhưng sau khi nghe tin hoàng thượng ban hôn cho hắn và tỷ tỷ, ta lập tức từ bỏ đoạn tình cảm đó một cách dứt khoát.
Khi ta và tổ mẫu trở về phủ, chủ mẫu đã dẫn đích tỷ ra đón từ lâu.
Chủ mẫu rất chú trọng danh tiếng, mỗi lần tổ mẫu ra ngoài, bà ta nhất định sẽ chờ sẵn ở cửa đón về, để tạo cho mình cái danh con dâu tốt.
Chỉ là lần này, đích tỷ thấy Dung Kỳ cưỡi ngựa, mất hồn một lúc lâu.
Nha hoàn phải gọi vài lần, nàng ta mới như bừng tỉnh từ giấc mơ, mặt ửng hồng khả nghi.
Lại thích Dung Kỳ rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dao-duc-gia/4.html.]
Trong lòng ta dấy lên một nỗi chua xót, lén nhìn Dung Kỳ một cái, thầm mắng hắn là kẻ lăng nhăng, cố ý thu hút đào hoa...
Dung Kỳ cảm nhận được ánh mắt của ta, quay đầu mỉm cười rồi thúc ngựa rời đi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, đích tỷ và chủ mẫu đến cầu xin phụ thân, nói muốn từ hôn với nhà họ Thẩm, lý do là lần trước Thẩm Hạc Hiên cố tình dẫn kỹ nữ thanh lâu đến nhà, làm mất mặt nhà họ Tô.
Đích tỷ vừa nói vừa khóc lóc thảm thiết.
Chủ mẫu cũng phụ họa bên cạnh, nói Thẩm Hạc Hiên như vậy là hoàn toàn không coi nhà họ Tô ra gì, Khanh Tuyết lấy hắn cũng sẽ không có ngày lành...
Phụ thân do dự rất lâu, cuối cùng cũng đồng ý, tự mình viết thư từ hôn gửi đi.
Nghe nói Thẩm Hạc Hiên nhìn thấy thư từ hôn, nổi giận đùng đùng, mắng tỷ tỷ ta không biết bao dung, nhất quyết không đồng ý từ hôn.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Cuối cùng vẫn là Thẩm mẫu kéo chủ mẫu vào thư phòng, không biết hai người nói gì bên trong, khi ra đã hòa hợp, Thẩm Hạc Hiên cũng vui vẻ từ hôn.
Rồi Hầu phủ tổ chức yến tiệc mùa hè, mời các quý nữ trong kinh đến dự tiệc.
Chủ mẫu cũng nhận được thiệp mời, bà ta sai một nha hoàn đến thông báo cho ta ăn mặc đẹp, để bà ấy đưa ta đi cùng.
Trước đây gặp chuyện này, bà ta chẳng bao giờ nghĩ đến ta, lúc nào cũng chỉ đưa mỗi đích tỷ đi, để tỷ ấy nổi bật.
Chuyện khác thường tất có mưu mô.
Ta bỏ ra chút bạc, mua chuộc được người hầu nhà họ Thẩm, từ họ biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa chủ mẫu và Thẩm mẫu hôm đó.
Rồi ta vui vẻ đi dự tiệc.
Ngày hôm đó, có rất nhiều người đến, ngoài các tiểu thư gia tộc, còn có một số công tử con nhà quyền quý, rõ ràng là để xem mắt.
Đích tỷ ăn mặc trang nhã, đứng giữa họ làm thơ vẽ tranh, nổi bật hẳn.
Tiệc đến giữa chừng, chủ mẫu đưa ta một ly rượu, nói đây là rượu trái cây bí chế của Hầu phủ, bảo ta nhất định phải nếm thử.
Dưới ánh nhìn của bà ấy, ta từ từ uống hết ly rượu trái cây, sau đó chẳng bao lâu ta nói mình bị chóng mặt, muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Chủ mẫu gọi ma ma bên cạnh, muốn bà ta đưa ta vào hậu viện.
Ta lại nắm tay chủ mẫu mẫu, thân thiết nói: “Mẫu thân, ở đây người lạ không quen, con sợ, người có thể đi cùng con không?”
Chủ mẫu tuy không hiểu vì sao ta đột nhiên thân thiết với bà ta như vậy nhưng trước mặt mọi người vẫn đứng dậy đưa ta đi.
Chúng ta men theo con đường nhỏ trong Hầu phủ, từ từ đi về phía hậu viện, vừa vào cổng viện, bà ta liền mềm nhũn người, ngã xuống đất.