Dành Cho Em Những Điều Tốt Đẹp Nhất - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-10-01 23:12:53
Lượt xem: 296
14
Sau một tuần nằm trong b ệ n h v i ệ n, khi mọi thứ đã ổn định, tôi bèn xuất viện.
Nếu đã nói rõ với Lục Nghiễn, tôi cũng không cần gánh vác chuyện kia một mình nữa.
Tôi chọn một thời điểm thích hợp, nói chuyện này cho anh biết.
Sau khi nghe xong, Lục Nghiễn đã im lặng rất lâu.
“Anh biết rồi, anh sẽ giải quyết chuyện này ổn thoả, em cứ yên tâm, sắp tới đừng khiến mình lo lắng quá.” Lục Nghiễn ôm tôi vào lòng, vuốt ve lưng tôi.
Tôi tựa vào lòng Lục Nghiễn, lần đầu tiên tôi có cảm giác dựa dẫm như thế.
Thủ đoạn của Lục Nghiễn cao siêu hơn tôi nhiều, anh không lập tức thu lưới, ngược lại còn chơi lớn hơn, dụ An Hoà Toàn thế chấp toàn bộ công ty, nhà cửa và bất động sản khác của ông ta.
Đồng thời anh cũng đang điều tra chuyện năm đó.
Anh nói tuy thời gian đã trôi qua nhưng sẽ luôn để lại dấu vết.
Tôi cũng rất yên tâm giao lại mọi chuyện cho anh, yên tâm dưỡng thai.
Còn về chuyện của Sở Giác, tôi cũng nói rõ ràng với Lục Nghiễn.
Anh ta là người tôi từng dốc lòng yêu thương, nhưng giờ đã là quá khứ rồi.
Nhưng Lục Nghiễn vẫn ghen.
Sóng gió ngoài kia Lục Nghiễn che chắn cho tôi, còn tôi lại dồn hết thời gian và sức lực của mình cho đứa con ở trong bụng.
Chớp mắt đã tới tháng thứ bốn.
“Cậu đã đi siêu âm là trai hay gái chưa?” Bạn thân đi chọn quần áo trong cửa hàng trẻ em với tôi, hỏi.
Thật ra bà Thu đã mua nhiều quần áo lắm rồi, đều đã nhét đầy phòng trẻ em.
Nhưng đừng nói là bà ấy, tôi cũng rất thích đi sắm quần áo cho đứa con ở trong bụng, lúc chọn đồ tôi luôn có một cảm giác hạnh phúc không sao tả được.
“Chưa, nhưng tớ nghĩ sẽ là con gái.” Tôi hạnh phúc vuốt ve cái bụng hơi nhô lên của mình.
“Nói tới con gái.” Bạn thân vô cùng tức giận: “Cậu đã đọc tin tức trên mạng chưa? Có một ông đẻ con gái rồi nói là đen đủi, còn nói lười đặt tên cho con.”
Cô ấy xắn tay áo, vô cùng tức giận: “Cái thằng khốn đó, may là tớ không ở Trùng Khánh đấy, nếu không ngày nào tớ cũng đến quán của anh ta mắng c h ế t anh ta! Có ý gì đây, con gái thì sao! Tớ thích con gái đấy! Chẳng phải anh ta cũng do phụ nữ sinh ra sao? Mắc gì khinh thường phụ nữ? Hơn nữa trai hay gái cũng do bên nam quyết định! Cậu nói xem chín năm giáo dục bắt buộc sao lại để cho con cá này lọt lưới vậy…”
Nhắc tới chuyện này, cả tôi và cô ấy đều rất tức giận, cuối cùng ngay cả nhân viên của tiệm cũng tham gia, mọi người đều đồng loạt mắng chửi người đàn ông kia.
Cùng là phận con gái với nhau, chúng tôi thấy thương và buồn thay cho người vợ và bé gái trong câu chuyện, cũng khinh thường người đàn ông kia.
Cuối cùng quá giờ trưa, tôi và bạn thân mới tức giận đi ra khỏi cửa hàng.
Sau đó cô ấy dừng bước.
Lập tức quay đầu lại nhìn cái bụng của tôi, sau đó che miệng, vô cùng hoảng sợ.
“C h ế t rồi, ban nãy tớ không để ý, có chửi tục vài câu.” Cô ấy cúi người xuống nói với cái bụng của tôi: “Bé yêu, cháu hãy quên những lời mới nghe khi nãy đi nhé, chắc chắn sau này cô sẽ chú ý không nói tục trước mặt cháu nữa.”
Tôi phì cười, đẩy cô ấy: “Được rồi, đi thôi, đợi sau khi nó ra đời, nó cũng quên béng chuyện này rồi!”
“Cũng chưa chắc đâu, thai giáo, thai giáo đó cậu biết không…”
15
Đang lúc ăn cơm, tôi lại gặp được Bạch Ngưng.
Tôi mặc một bộ đồ vừa người thế nên khi ngồi xuống, bụng bầu lộ ra rất rõ.
Mấy tháng không gặp, trông cô ta tiều tuỵ hơn trước rất nhiều.
Cô ta nhìn chằm chằm bụng tôi, nhìn đến khi tôi nổi da gà.
Bạn thân lập tức đổi chỗ ngồi xuống bên cạnh tôi, che chắn tầm mắt của cô ta.
Bạch Ngưng nhìn bạn thân của tôi rồi lại quay qua nhìn tôi, cười khẩy sau đó quay người bỏ đi.
Lúc này tôi cảm nhận được đứa bé trong bụng mình đang khẽ đạp.
Nhưng chỉ trong chốc lát, nhanh tới mức tôi cảm thấy đây chỉ là ảo giác.
Bạn thân cảnh giác nhìn chằm chằm Bạch Ngưng cho đến khi cô ta đi hẳn mới ngoảnh lại nhìn tôi, tôi đang ôm bụng cảm nhận.
“Sao vậy, cậu thấy khó chịu ở đâu sao?” Bạn thân căng thẳng hỏi.
“Không phải, tớ thấy hình như con đang đạp.” Tôi nói.
“Hả! Thật không! Mau để tớ xem nào.” Bạn thân thích thú nhìn chằm chằm bụng tôi một lúc, món ăn đều đã được bưng lên, đứa con trong bụng cũng không đạp nữa, hết sức lạnh lùng.
Lúc ăn cơm, cô bạn nhắc nhở tôi, vẫn nên để ý Bạch Ngưng một chút, vừa rồi cô ấy nhìn thấy ánh mắt của Bạch Ngưng khi nhìn tôi trông không có ý tốt đâu.
Tôi để tâm đến những lời bạn thân nói nhưng không ngờ Bạch Ngưng lại ra tay nhanh đến thế.
Lúc tôi và cô bạn thân vừa mới bước chân ra khỏi nhà hàng, Bạch Ngưng đã nhào tới, trong tay còn cầm một con d a o.
Mọi người xung quanh hét toáng lên.
Bạn thân bảo vệ tôi trong vô thức, kéo tôi cùng nhau chạy, nhưng Bạch Ngưng nhanh hơn chúng tôi rất nhiều.
“Đều tại cô, tại cô nên Nghiễn mới không cần tôi.” Bạch Ngưng rất dữ tợn, điên điên khùng khùng, trông không được bình thường lắm.
“Cô còn mang thai! Sao cô có thể mang thai? Giờ Nghiễn đã không gặp tôi rồi, sao cô có thể mang thai? Là con của tôi mới đúng!” Bạch Ngưng cầm dao, không hề sợ sãi, lao về phía tôi.
Khoảnh khắc cô ta giơ con d a o lên đã bị người ta chắn lại, sau đó bị đạp ngã.
Con d a o trong tay cũng rơi xuống dưới đất.
Là Sở Giác.
Sở Giác mặc kệ vết thương trên cánh tay, phản ứng đầu tiên là nhặt con d.a.o lên, sau đó chạy về phía tôi xem tôi có bị thương không, sau đó mới tiến lên khống chế Bạch Ngưng.
Bạch Ngưng bị anh ta đè xuống dưới đất, vẫn đang dùng những lời lẽ bẩn thỉu mắng chửi tôi, trông vô cùng thảm hại.
Bạch Ngưng nho nhã, đoan trang lần đầu tiên tôi gặp so với hiện tại, trông y như hai người khác nhau.
Tôi kinh hồn bạt vía ôm bụng.
Có người trong trung tâm thương mại báo cảnh s á t, bảo vệ cũng nhanh chóng chạy tới.
Tôi được đưa tới b ệ n h v i ệ n kiểm tra trước tiên.
May là không có vấn đề gì, chỉ bị doạ sợ.
Khi Lục Nghiễn và bà Thu vội vàng chạy tới, tôi cũng vừa mới kiểm tra xong.
Lần đầu tiên tôi trông thấy Lục Nghiễn tái mét mặt mày như thế.
“Em vẫn ổn chứ, có thấy khó chịu ở đâu không?” Lục Nghiễn cẩn thận kiểm tra xem tôi có bị thương không.
“Em không sao, ban nãy có Đình Đình bảo vệ em rồi.” Tôi cố tình tỏ ra thoải mái để Lục Nghiễn yên tâm.
Lục Nghiễn thở phào, cảm ơn bạn tôi.
Đình Đình không quen, xua tay.
Bà Thu không nói gì nhưng từ nét mặt của bà tôi có thể nhận ra bà đang rất lo lắng, cũng rất tức giận, cuối cùng và vuốt lưng tôi rồi nói: “Không sao là tốt rồi, chúng ta về nhà trước, mẹ sẽ giải quyết những việc còn lại.”
“Mẹ, Nghiễn, con muốn đi thăm Sở Giác.” Tôi kể sơ qua chuyện đã xảy ra.
Vết thương trên cánh tay Sở Giác, nghe nói là phải khâu lại.
Người ta cứu mạng tôi, tôi không thể không tới thăm được.
“Anh đi với em.” Lục Nghiễn dìu tôi, nói.
Lúc tôi và Lục Nghiễn đi tới phòng cấp cứu, Sở Giác vừa mới khâu xong.
“Anh vẫn ổn chứ?” Không muốn gặp anh ta là thật, nhưng cảm ơn cũng là thật, nếu hôm nay không có anh ta liều mạng đứng ra, rất khó tưởng tượng hậu quả sẽ đáng sợ thế nào.
“Vẫn ổn, vết thương nhỏ thôi.” Môi Sở Giác hơi tái nhưng vẫn gắng gượng nói chuyện với tôi.
“Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh.” Tôi chân thành nói.
“Chuyện nhỏ thôi, em đừng bận tâm, em không sao là được.” Sở Giác mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.
Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết phải nói gì mới phải. Lục Nghiễn ôm eo tôi, nói với Sở Giác: “Cảm ơn, nếu sau này cần giúp đỡ việc gì, anh cứ việc nói với tôi.”
Sở Giác nhìn hành động thân mật của Lục Nghiễn dành cho tôi, gượng cười, vẻ thất vọng hiện rõ trong đôi mắt của anh ta.
“Được rồi, tôi không sao, anh mau đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi đi, hai người đừng có tình tứ trước mặt tôi nữa, hãy xót thương cho kẻ đang bị thương này với.” Sở Giác cố ra vẻ thoải mái, chỉ vào vết thương được quấn băng gạc trên cánh tay mình.
Nguyệt
Tuy Sở Giác nói không cần nhưng Lục Nghiễn vẫn bảo Vương Trạch tới chăm sóc cho anh ta.
Anh đưa tôi về nhà, còn bà Thu thì đến đồn cảnh s á t giải quyết mọi chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/danh-cho-em-nhung-dieu-tot-dep-nhat/phan-4.html.]
Đêm đến tôi không khỏi mơ thấy ác mộng, khi tỉnh dậy tôi hoảng hốt ôm bụng, người đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lục Nghiễn ôm tôi, dịu dàng vuốt lưng cho tôi.
Tôi oà khóc, giải phóng cảm xúc.
Sau khi khóc xong, Lục Nghiễn rót cho tôi một cốc nước ấm, rồi lại vắt khô khăn mặt lau mồ hôi cho tôi.
Khi tôi chuẩn bị thiếp đi, Lục Nghiễn ôm tôi vào lòng, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi vì đã để em chịu tổn thương lớn đến thế.”
Tôi mệt mỏi cũng rất buồn ngủ, không trả lời mà thiếp đi.
Sáng hôm sau, nghe nói bố mẹ của Bạch Ngưng bay từ nước ngoài về, đưa ra bệnh án của cô ta ra, nói Bạch Ngưng bị trầm cảm, do bị bệnh nên mới làm ra những chuyện như thế.
Thậm chí bố mẹ cô ta còn chạy tới công ty làm phiền Lục Nghiễn, chơi chiêu bài tình cảm, nói dẫu sao hai người cũng từng là người yêu, nói cái gì mà một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, muốn anh rút đơn kiện.
Nhưng lại bị bà Thu chỉ thẳng tay vào mặt chửi cho một trận.
Bà Thu nói khi Lục Nghiễn vừa mới phá sản Bạch Ngưng đã lập tức chia tay với anh, quay ngoắt người rời đi.
Chuyện này cũng chẳng có gì đáng nói nhưng khi Bạch Ngưng thấy Lục Nghiễn vực dậy được, phát triển tập đoàn Lục Thị còn tốt hơn cả ban đầu, cô ta lại mặt dày quay về nói muốn tái hợp. Lục Nghiễn không đồng ý cô ta lại muốn g i ế t người, còn lấy b ệ n h t r ầ m c ả m ra làm cái cớ.
Bà Thu nói, nếu như ai cũng lấy bệnh tật của mình ra làm cái cớ để g i ế t người, phóng hoả tùy thích, chẳng phải xã hội sẽ loạn sao? Bà sẽ không bao giờ rút đơn kiện.
Khóc lóc, ăn vạ thế này cho bằng đi tìm luật sư xem xem nên giải quyết vụ việc này thế nào
Không chỉ có thế, lúc mẹ của Sở Giác biết chuyện con trai cưng của mình bị người ta làm bị thương, bà ta hùng hổ mời một đoàn luật sư, nói phải để Bạch Ngưng ngồi tù.
Sau đó, nghe nói Bạch Ngưng vẫn rơi vào vòng lao lý.
16
Khi tôi mang thai tới tháng thứ năm, An Hoà Toàn phá sản.
Lục Nghiễn không chỉ giúp tôi giành lại công ty, thậm chí còn có cả nhà cửa và bất động sản ông ngoại để lại cho tôi. Còn có đồ cổ, trang sức… đều lấy lại hết.
“Em đừng bận tâm những chuyện còn lại nữa, anh sẽ giải quyết ổn thoả, em chỉ cần yên tâm chờ sinh là được.” Lúc Lục Nghiễn nói những lời này với tôi, anh đang cẩn thận xoa dầu cho tôi.
Đứa con trong bụng khẽ đạp anh.
Hơn một tháng trôi qua, con bé mới đạp.
Lục Nghiễn và tôi hết sức ngạc nhiên, nhìn chằm chằm bụng tôi.
Con rất lười, năm tháng không đạp. Từng có đợt tôi cứ tưởng đã xảy ra chuyện gì, nhưng rồi bác sĩ lại nói con bé rất lười, không thích đạp thôi chứ khoẻ mạnh lắm, bảo chúng tôi đừng lo lắng.
“Vợ ơn, con đạp phải không?” Lục Nghiễn kích động đến mức mặt đỏ bừng bừng, anh mặc kệ bụng tôi vẫn còn dầu, dán mặt lên đó nghe tiếng con đạp.
Tôi chống tay sau lưng, cúi đầu nhìn gương mặt vui vẻ của Lục Nghiễn rồi lại nhìn ánh mặt trời ngoài khung cửa sổ.
Sẽ ổn thôi, mọi chuyện đều đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Chiều hôm sau, tôi đọc được một tin tức động trời.
Ấn vào xem, là An Hoà Toàn, ông ta đã g i ế t c h ế t Liễu Quân.
Tôi ngạc nhiên rất lâu, sau đó mới gọi điện thoại cho Lục Nghiễn.
Bên anh đang rất ồn, khi nghe thấy tôi hỏi đến chuyện này anh đã im lặng rất lâu, hỏi tôi sao lại biết, tôi nói báo chí đã đăng tin rồi.
Lục Nghiễn ngừng lại, bảo tôi ở im trong nhà đừng đi lung tung, anh sẽ về ngay.
Đợi Lục Nghiễn về nhà, anh mới nói rõ nội tình.
Anh định giấu nhẹm tôi chuyện này, sợ tôi đang mang thai nghe được lại bị ảnh hưởng không tốt, nhưng không ngờ tôi lại đọc được tin tức.
Sau khi An Hoà Toàn phá sản, Liễu Quân đã đề nghị ly hôn.
Tất nhiên An Hoà Toàn không chịu, vì muốn thoát khỏi ông ta Liễu Quân đã nói An Nguyệt và An Bác đều không phải là con ruột của An Hoà Toàn.
Năm nay An Bác sáu tuổi, là đứa con An Hoà Toàn mong ngóng đương độ tuổi già, là đứa con cưng ông ta thương yêu nhất, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Bây giờ Liễu Quân lại nói với ông ta, hai đứa con bà ta sinh cho ông ta lại không phải con của ông ta, bảo ông ta chịu sao cho được.
Thậm chí vì để kích động ông ta ly hôn, Liễu Quân còn nói cho ông ta biết chuyện những năm qua bà ta đã dùng số tiền kếch xù mình đào được từ ông ta để bao nuôi trai trẻ.
Liễu Quân chỉ muốn ly hôn, không muốn bị liên lụy nhưng bà ta không ngờ An Hoà Toàn lại tàn nhẫn đến thế, cầm d a o làm bếp g i ế t c h ế t mình, thậm chí còn c h ế t không được toàn thây.
An Nguyệt và An Bác đã được Liễu Quân sắp xếp ở một căn phòng khác nên mới may mắn thoát nạn.
Lục Nghiễn còn nói với tôi, năm đó mẹ tôi khó sinh, một xác hai mạng không chỉ dính đến Liễu Quân mà An Hoà Toàn cũng có phần, thậm chí cái c h ế t của ông ngoại tôi cũng có liên quan tới ông ta.
Nhưng vẫn đang trong quá trình điều tra.
Sau khi nghe xong, tôi đã thẫn thờ rất lâu.
Đây… có được coi là báo ứng không?
Đêm hôm sau tôi đã mơ thấy mẹ.
Bà vẫn dịu dàng, xinh đẹp, là dáng vẻ của năm đó.
Bà mặc một bộ váy trắng, đang nắm tay một bé trai.
Tôi bật khóc nhào vào lòng mẹ, nói con rất nhớ mẹ.
Mẹ dỗ tôi y như cái hồi tôi còn bé, cười nói với tôi: “Con cũng sắp làm mẹ rồi, sao vẫn còn trẻ con như thế.”
Bà nói mình phải đi rồi, bà đã thấy được những việc tôi làm cho bà, hy vọng tôi có thể buông bỏ mọi thứ, sau này phải sống thật vui vẻ, bà nói bà sẽ ở trên thiên đường nhìn tôi, bảo tôi đừng sợ.
Một tay bà ôm tôi, tay còn lại xoa đầu bé trai, nói với thằng bé: “Đây là chị của con.”
Trong giấc mơ bé trai đó ôm chân tôi rồi ngọt ngào gọi một tiếng chị ơi.
Sau cùng tôi tỉnh giấc.
Lúc tỉnh lại, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Lục Nghiễn đang lo lắng nhìn tôi, thấy tôi tỉnh lại, cuối cùng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Anh nói tôi cứ khóc mãi không ngừng, gọi cũng không tỉnh, anh lo c h ế t đi được, đang định đưa tôi đến b ệ n h v i ệ n.
Tôi nhìn thấy bệnh án và áo khoác Lục Nghiễn đang cầm trong tay, vừa khóc vừa cười.
17
Mọi chuyện kết thúc, quả thực cái c h ế t của mẹ và ông ngoại có liên quan đến An Hoà Toàn.
Năm đó, An Hoà Toàn chỉ là một kẻ khố rách áo ôm, thấy mẹ tôi là con một, vừa đơn thuần lại dễ l ừ a, thế là ông ta đã dùng đủ mọi cách để có được trái tim của mẹ.
Sau khi ở rể thành công, ông ta lại tham lam vẫn thấy chưa đủ, từng bước từng bước cướp đoạt tài sản của ông ngoại, sau khi bị ông ngoại phát hiện ra, ông ta đã dựng nên một vụ tai nạn rồi g i ế t c h ế t ông.
Sau khi ông ngoại mất, ông ta đã ngang nhiên đón Liễu Quân và An Nguyệt đang được nuôi dưỡng ở bên ngoài về nhà. Khi ấy mẹ đang mang thai em trai, suốt ngày u uất, lúc sinh bị đau bất thường, khi đó Liễu Quân và An Hoà Toàn đã ra tay…
Trước khi An Hoà Toàn bị t ử h ì n h, ông ta nhắn nhủ muốn được gặp tôi.
Tôi chỉ gửi cho ông ta một quyển sổ hộ khẩu phô tô.
Trên đó là tên mới của tôi.
Đường Tinh Vãn.
Đường là họ của mẹ.
Tinh Vãn là cái tên năm đó mẹ đặt cho tôi.
Sáng rực như vì sao, tuổi già vẫn chưa muộn.
Tôi đổi họ, đổi cả tên.
Để An Hoà Toàn mất đi thứ cả đời này ông ta coi trọng nhất.
Ông ta không có người kế tục.
18
Bốn tháng sau, tôi mẹ tròn con vuông.
Không phải là con gái như mong muốn mà là một bé trai.
Đuôi mắt của con trông rất giống bé trai ngày đó tôi mơ thấy, còn có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ.
Tôi nhìn đứa con đỏ hỏn, nhăn nheo trong lòng, rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Lục Nghiễn hôn tôi rồi lại hôn con, cũng rơm rớm nước mắt.
Anh đặt tay con trong lòng bàn tay của tôi, sau đó nâng niu, bao trọn bàn tay của hai mẹ con trong tay.
Anh nói: “Nắm lấy tay nhau, bên nhau tới khi bạc đầu.”
Hết.