Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại tiểu thư xé kịch bản bạch nguyệt quang - 2

Cập nhật lúc: 2024-05-29 10:16:38
Lượt xem: 334

2

 

Cũng không thể trách hắn không hỏi rõ Nhan Tịch được. Đây rõ ràng là biệt thự nhà họ Tịch, trên người cô chỉ có một bộ quần áo lỗi thời mà cũng muốn trà trộn vào hào môn sao?

 

Ai chẳng biết những vị tiểu thư của các gia tộc tài phiệt đều thích trưng diện. Kể cả đây có phải là quần áo đắt tiền hay không, nhưng chỉ cần qua một năm thôi đã bị họ chế nhạo rồi chưa kể đồ cô mặc đã ba năm!

 

Đấy là còn không biết Nhan Tịch lấy đâu ra bộ váy lỗi thời này, mặc là thấy sự nghèo nàn.

Tóc vuốt ngược lảng qua chuyện khác: “Cô tới tìm Tịch Ngôn sao? Hay đi theo tôi này, tôi mua nhiều váy mới cho!”

 

Hắn cười hì hì, ngữ điệu tỏ vẻ lưu manh, lấy cớ hỏi chuyện để trêu chọc. Một tay khác của hắn không kìm được muốn ôm eo của Nhan Tịch. Đã thế còn tấm tắc khen, eo nhỏ này ngon vậy chắc chơi đã lắm…..

 

Nhan Tịch không nghĩ tới người này vô liêm sỉ như thế bèn quay sang động thủ.

 

Cô nhanh chân né người sang một bên rồi quát: “Cút ngay!”

 

Tóc vuốt ngược hai tay vồ vào khoảng trống, suýt ngã chổng mông, sắc mặt hắn liền thay đổi, “Mẹ nó ông cho mày mặt mũi mà mày không cần!”

Đột nhiên hắn hét lên: “Mau tới bắt ăn trộm đi này, nơi này có trộm cắp trà trộn lấy mất đồ của tôi rồi!”

 

Người canh cửa thấy toàn bộ quá trình không khỏi chế nhạo hắn : “Trộm của ông cái gì, ông còn có lương tâm không? Thấy không chiếm được của hời thế là tố con gái nhà người ta trộm của ông.”

Tóc vuốt ngược không nhịn được lời đá đểu, kiên trì nói: “Chính cô ta trộm của tôi đấy, con nhỏ này đi qua cái là tôi không thấy vòng để tặng sinh nhật Hương Hương nữa luôn.”

 

Người hầu nghe tiếng ‘Bắt trộm’ nên vội chạy tới.

(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)

Trong đại sảnh có hai mươi mốt người, một đám chụp ảnh sống ảo, ăn uống linh đình, hiện tại ánh mắt đều hướng về phía của Nhan Tịch.

 

“Này là ai vậy?” Có người nhỏ giọng nói thầm.

Cô liếc qua đám người đang băn khoăn một lần, xác nhận là mình chẳng quen ai. Vì không muốn đôi co nhiều với bọn họ, Nhan Tịch xoay người đi lên lầu.

 

Người hầu A Tu vội chạy theo, tức giận bước tới muốn nắm tay Nhan Tịch, “Cô có biết xấu hổ không vậy, tự tiện vào nhà người khác rồi lại còn muốn quậy phá hả..”

Những người khác cũng bàn tán sôi nổi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-tieu-thu-xe-kich-ban-bach-nguyet-quang/2.html.]

“Con nhỏ này là ai đưa theo vậy, mau tới mang nó đi đi trời, cũng không nhìn xem đây là ở đâu !”

“Hình như là con này tự mình chạy vào, hay là fan cuồng của Hoắc thiếu, dạo này đám fan tư sinh gan lớn quá đi!”

 

“Trời ơi thế sao chẳng ai mang nó ra ngoài vậy, nhiều người thư thế không biết tự hành động hả!”

A Tu không ngờ cô gái này có thể tránh né giỏi như vậy, mãi mà cậu ta không bắt được. Cứ vậy chạy theo cô một phát lên thẳng tầng hai, mặt mũi tái xanh rồi.

 

Mặt khác những người hầu kia cũng tiến tới, vây quanh Nhan Tịch: “Sao cô bé này chẳng biết điều tí gì thế, nếu không rời đi thì đừng trách chúng tôi vô tình.”

“Khách sáo cái gì, cứ ném nó ra ngoài thôi!” Có người không kiên nhẫn.

 

Phía dưới lầu cả đám trai gái đều đang đợi xem Nhan Tịch bị bẽ mặt..

Cư nhiên dám tự tiện xông vào bữa tiệc của nhà họ Tịch, mặc kệ cô gái này vào đây để câu kẻ ngốc hay fan cuồng đu theo idol thì hôm nay đều xui xẻo.

 

Nhan Tịch nắm lấy tay vịn cầu thang —— nằm viện lâu như vậy thân thể còn quá yếu, nhiều người vây quanh như này thì cô khó mà thoát thân.

Nhan Tịch lạnh lùng liếc nhìn đám người dưới lầu.

 

Có người chế nhạo tóc vuốt ngược: “Trần Huân, không phải anh nói con này trộm đồ của anh sao, tí thể nào Tịch gia chẳng giao nó cho anh xử lý.”

 

Trần Huân nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Tịch, cảm thấy đây là một ý kiến hay. Dù sao hắn cũng là anh họ của Trần Hương Hương, chẳng lẽ những người này dám đuổi hắn sao.”

 

Giọng điệu hắn dần trở nên xấu xa: “Tốt thôi, đến lúc đó lục soát hết người cô ta xem vòng tay ở đâu.”

 

Có hai ba người nghe hiểu rõ ý đồ của Trần Huân nên cười lớn.

 

“Buồn cười thế sao?” Nhan Tịch đột nhiên mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, điềm tĩnh mang theo một uy áp, “Vậy cút khỏi đây rồi thích cười thì cười.”

 

Hiện trường yên tĩnh giây lát, rốt cuộc cô gái này điên rồi sao, một kẻ trộm mà còn dám mạnh miệng như vậy, ai cho nhỏ lá gan?

Có người xoa tay hầm hè, chuẩn bị ‘dạy dỗ’ Nhan Tịch.

Đúng lúc này……

 

“Đại tiểu thư!” Bỗng nhiên, trong không khí một âm thanh vui mừng vang lên.

Nhan Tịch ngẩng đầu, liền nhìn thấy lão quản gia đang đứng trên tầng. Trong tay đối phương còn bưng khay, nghèn ngào nước mắt.

 

Lão quản gia nhanh chân đi xuống lầu, đến trước mặt Nhan Tịch: “Đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng về nhà rồi!”

Ánh mắt Nhan Tịch chứa đầy dịu dàng : “Bác Hà, đã lâu không gặp.”

Loading...