Đại Nương Ta Là Đồ Tể Mổ Lợn - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:39:53
Lượt xem: 144
Lâm công tử tìm khắp các lang y chữa trị cho bà ta, nhưng đều không có kết quả, tình hình càng lúc càng nguy kịch.
“Giang cô nương, cầu xin cô cứu lấy mẫu thân ta!” Không ngờ Lâm công tử lại đến cầu xin ta.
Thân hình hắn ta gầy gò, nhìn ta với ánh mắt van xin.
Một ngày tốt lành
“Bất kể mẫu thân ta đã làm gì, đều do con trai là ta thay bà ấy trả, chỉ cầu xin cô cứu bà ấy một mạng!”
Hắn ta trực tiếp đưa Lâm phu nhân đang hôn mê bất tỉnh đến trước cửa nhà ta.
Tất cả hàng xóm láng giềng còn sống sót, đều vây quanh trước cửa nhà ta, im lặng nhìn.
Trên mặt mỗi người đều là sự căm hận kìm nén.
“Ngươi thay bà ta trả? Ngươi trả thế nào!” Trương Thạch Đầu cầm d.a.o chỉ vào hắn ta, trên mặt không còn nụ cười ngây thơ như trước, mà là vẻ mặt lạnh lùng.
“Bà ta nợ chợ chúng ta mười bảy mạng người, ngươi trả thế nào!” Trương Thạch Đầu tức giận quát.
Lâm công tử cúi gằm mặt, nhưng hắn ta vẫn không cam lòng: “Nhưng lương y như từ mẫu, sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu!” Hắn ta dùng đạo đức nghề y để ép buộc ta.
“Không cứu.”
Ta chậm rãi nói, không hề viện cớ gì cả, ta chính là không cứu.
Cứ coi như ta không phải là một lương y có y đức đi.
Ta tu hành chưa đủ, không thể làm được chuyện cao thượng cứu giúp kẻ thù.
Trên đời này, chúng sinh đều khổ.
Ta không phải Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, ta chỉ là một cô gái bình thường từ nhỏ đã bị cha nương bỏ rơi, được hàng xóm láng giềng ở cái chợ này nuôi lớn mà thôi.
Lâm phu nhân qua đời, không ai đến nhà họ Lâm phúng viếng, tất cả mọi người đều đến trước mộ của người thân, khóc lóc một trận.
Ta, Trương Thạch Đầu, Trương Ân Ân, Thôi Đào Hoa! Vây quanh đại nương.
“Nương!” Trương Thạch Đầu mắt đỏ hoe, gọi một tiếng.
“Ơi ời!” Đại nương vừa cười vừa khóc, vết sẹo trên mặt cũng dịu đi vài phần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-nuong-ta-la-do-te-mo-lon/chuong-17.html.]
“Con gái, đây là đại ca con.” Đại nương kéo ta lại.
“Đại ca!” Ta lớn tiếng gọi.
“Ơi! Muội muội.”
“Con cũng muốn người làm nương của con.” Trương Ân Ân tiến lên ôm eo nàng, dụi nước mắt vào vạt áo nàng.
“Ngoan, con gái ngoan.”
Trương Ân Ân lau nước mắt, quay đầu lại ngọt ngào gọi ta một tiếng: “Tỷ tỷ!”
Ta xoa đầu Ân Ân, nàng ta bằng tuổi ta, nhưng thấp hơn ta cả cái đầu, trông như một con búp bê phúc hậu.
Thôi Đào Hoa gãi đầu, vừa cười vừa khóc, nhưng không nói gì.
“Đào Hoa tỷ tỷ, tỷ cũng làm con gái của nương con đi.” Ân Ân tiến lên nắm c.h.ặ.t t.a.y ả ta.
Thôi Đào Hoa có chút ngại ngùng, ả ta nhỏ giọng nói, ta cũng muốn, nhưng ta không xứng…
Chưa nói xong, đã bị đại nương vỗ đầu một cái: “Từ nay về sau, con chính là đại nữ nhi của nhà ta!”
“Hả?” Thôi Đào Hoa mở to hai mắt.
“Nhưng có một điều kiện, không được làm cái nghề trước kia nữa. Sau này theo ta mổ lợn bán thịt, con là trưởng nữ, phải kế thừa y bát của lão nương.”
“Được!” Lần này Thôi Đào Hoa trả lời dứt khoát, nước mắt không ngừng tuôn rơi, quay đầu lau đi lau lại.
Chúng ta dập đầu ba cái trước mặt nương, sau đó quây quần bên nhau ăn một bữa cơm đoàn viên.
Ngày hôm sau, ta và đại ca, từ biệt nương, tỷ tỷ và muội muội, thu dọn hành lý, theo đội quan binh kia lên đường.
Sư phụ tặng ta một cuốn y thư mà ông ấy đã cất giữ nhiều năm, bản thân ông ấy cũng chuyển đến chợ, cùng hàng xóm láng giềng xây dựng lại quê hương.
Thời gian trôi qua rất nhanh, danh tiếng của ta trong quân doanh cũng dần dần nổi lên.
Rất nhanh, ta đã trở thành nữ y bậc nhất, được ở bên cạnh tướng quân, xử lý vết thương lớn nhỏ cho ông ấy.
Đợi đến khi cuộc nổi loạn của các phiên vương được dẹp yên, đã năm năm trôi qua.