Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐẠI NƯƠNG CỦA TA - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-03 20:27:01
Lượt xem: 2,242

Sau đó ta ra sông rửa sạch thùng nước rửa bát.

 

Rồi mang trả lại cho chủ quán.

 

Chủ quán cũng không giàu có, dựa vào quán mì nhỏ này để nuôi sống cả gia đình năm người.

 

Nhưng ông ta vẫn dặn người nhà sau này không được ném giẻ lau bàn bẩn vào thùng nước rửa bát nữa.

 

Đó là chút lòng tốt nhỏ bé mà ông dành cho một đứa trẻ năm tuổi như ta.

 

Tiếc rằng ta chưa kịp tận hưởng lòng tốt này bao lâu thì thùng canh mì đã bị mấy đứa trẻ ăn mày để ý.

 

Chúng giành giật với ta, đẩy ta ngã xuống đất.

 

Ta chỉ mới năm tuổi, thân hình không bằng chúng, sức lực cũng không bằng, chỉ có thể trơ mắt nhìn chúng chia nhau canh mì.

 

Chúng còn giơ nắm đ.ấ.m đe dọa ta, không cho ta xuất hiện nữa.

 

Cơ thể ta đầy những vết bầm tím, đau đớn vô cùng.

 

Nhưng dù đau đớn thế nào cũng không bằng cái đói trong bụng, đêm nằm trong căn nhà dột nát, ta kéo một sợi rơm trên mái nhà xuống, bỏ vào miệng nhai.

 

Thật bất ngờ, có một chút vị ngọt.

 

02

 

Ban ngày ta vẫn đến xem bà ta bán thịt.

 

Khi còn nhỏ, ta không hiểu tại sao mình lại kiên quyết đi một quãng đường dài để đến đó.

 

Sau này nghĩ lại, có lẽ là hình ảnh bà ta mạnh mẽ vung d.a.o mổ lợn đã làm cho một đứa trẻ cô đơn như ta không còn sợ hãi thế gian rộng lớn này nữa.

 

Bà ta luôn không thèm để ý đến ta, những người xung quanh tuy chỉ trỏ vào ta, nhưng cũng không ai muốn đến gần một đứa trẻ gầy guộc như ta.

 

Họ cũng sợ rằng ta sẽ bám vào họ.

 

Thời buổi này, nhà nào cũng chẳng dễ dàng gì, thêm một miệng ăn không phải chuyện nhỏ.

 

Ta nhặt lên một cành cây, theo bản năng cho vào miệng định nhai, nhưng cắn không nổi.

 

Vậy là ta dùng nó để viết chữ trên đất.

 

Thực ra, ta còn biết tính toán nữa, đó là những điều cha đã dạy cho ta khi ông có tâm trạng tốt, và ta đã học rất chăm chỉ.

 

Mỗi khi thấy ta viết chữ, cha đều cười khen ta có thiên phú.

 

Còn đệ đệ thì ngốc nghếch hơn nhiều, nó cũng chẳng thích học chữ.

 

Mỗi lần chỉ biết khóc lóc, ăn vạ.

 

Nhưng khi cha mẹ rời đi, họ vẫn chỉ mang theo đứa em ngốc nghếch, lười biếng và không nghe lời.

 

"Ồ, đứa trẻ này còn biết viết chữ." Người qua đường thốt lên kinh ngạc.

 

Ta thấy lúc này Tưởng Đại Tẩu khẽ nhấc mí mắt nhìn qua đây, liền càng cố gắng viết hơn.

 

Thậm chí còn thu hút một cô bé bằng tuổi ta đến xem, đó là cháu gái của người bán kẹo hồ lô bên cạnh.

 

Cô bé ngồi xổm bên cạnh ta, vừa ăn kẹo hồ lô vừa nhìn ta viết.

 

Nửa que kẹo hồ lô trên tay cô bé ngọt lịm, tỏa ra hương thơm quyến rũ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-nuong-cua-ta/2.html.]

Khiến ta nuốt nước miếng mấy lần.

 

Nếu được ăn một miếng, không, chỉ cần l.i.ế.m một cái thôi, chắc sẽ ngọt lắm.

 

Trước đây, mẹ cũng mua kẹo hồ lô cho đệ đệ, mỗi lần ta đều lén nhặt que tre mà đệ đệ vứt đi.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Rồi cẩn thận mút lấy mút để chút ngọt ngào còn sót lại trên đó.

 

Ngửi mùi kẹo hồ lô xong, về nhà ăn rơm trên mái nhà, nhai thế nào cũng không nát, ăn thế nào cũng không no.

 

Ta lại chạy đến quán mì.

 

Tiếc rằng chủ quán đã dọn hàng từ lâu, ta còn bị mấy đứa trẻ ăn mày phát hiện.

 

Chúng nói đây là địa bàn của chúng, ta đến đây, thì phải bị đánh.

 

Lần này, chúng đánh rất dữ.

 

Mặt trời đã ngả về tây, những tia nắng yếu ớt không thể phủ khắp thế gian này, ta nằm co ro bất động trên con đường nhỏ.

 

Nhỏ bé, không ai để ý.

 

Có lẽ lúc này, chỉ cần một cỗ xe ngựa chạy qua, ta sẽ giống như một con mèo hoang bị nghiền nát c.h.ế.t đi.

 

***

 

Khi tia sáng cuối cùng sắp biến mất, một bóng hình to lớn xuất hiện ở đầu đường, bóng lưng đổ dài trên mặt đất.

 

Bà không nói một lời, nhấc ta lên, cõng về nhà.

 

Bà đút cho ta vài ngụm canh thịt, mùi hương thơm phức, ta mở to mắt.

 

Ba ngày sau, ta có thể xuống giường.

 

Bà vẫn không nói gì nhiều với ta, có lẽ không biết phải nói gì, hoặc cũng có thể vì bà vốn ít nói, khi mở miệng thường là để mắng người.

 

Nhưng bà nấu ăn, quả thật rất ngon!

 

Bà dùng mỡ heo để xào gạo lứt vàng ươm mềm dẻo, ta ăn đến mức miệng bóng nhẫy.

 

Bà còn nướng bánh, để nguội rồi xé thành từng miếng nhỏ, ngâm trong nước súp xương heo đặc, ta có thể ăn hết một bát đầy.

 

Ta theo bà đi bán thịt.

 

Ngồi trên chiếc ghế nhỏ phía sau bà, mỗi khi có người đến mua thịt, bà cân xong, ta sẽ nhanh nhẹn hô lên số tiền cần trả.

 

Ban đầu bà còn không tin một đứa trẻ như ta lại biết tính toán, nhưng sau khi bà kiểm tra kỹ, phát hiện ta tính rất nhanh và chính xác.

 

Từ đó, ta giúp bà ghi chép sổ sách.

 

Ngoài việc ghi sổ, ta còn biết làm nhiều việc khác.

 

Trời nóng, bà dùng tre và vải dựng lên một mái hiên đơn giản để che nắng, ta đứng bên cạnh giúp bà giữ cọc tre.

 

Ta còn cầm một cây gậy, trên đó buộc một dải vải đỏ, hàng ngày vung vẩy từ sáng đến tối để đuổi ruồi.

 

Có khi bất chợt trời mưa, mưa vừa to vừa gấp!

 

May mà trên đầu có chút che chắn, bà mới kịp thời thu gom, gói ghém số thịt chưa bán hết.

 

Còn ta và bà thì ướt như chuột lột.

 

 

Loading...