Đại mạo hiểm - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-05 21:44:49
Lượt xem: 2,592
Có một đàn em khóa dưới muốn nói lại thôi, đến bên cạnh tôi, hai má ửng đỏ kéo tay áo tôi xuống: “Đàn chị, xin hỏi chị có biết Chủ nhiệm câu lạc bộ Phó Tư Châu có bạn gái chưa? Em muốn theo đuổi anh ấy.”
Cảm giác xấu hổ khó hiểu nổi lên trong lòng.
Tôi cũng không biết tôi chột dạ vì cái gì, lắc đầu với cô ấy: “Chắc là không có.”
Ánh mắt đàn em khóa dưới sáng ngời, truy vấn: “Vậy chị có biết gì về anh ấy không? Có thể nói cho em biết một ít chuyện về anh ấy không?”
Tôi lại lắc đầu càng mạnh, cật lực phủi sạch quan hệ.
Nghĩ đến hình tượng bông hoa cao lãnh trên núi cao của Phó Tư Châu, tôi trả lời: “Tôi và anh ấy không quen lắm, cũng chưa nói chuyện với nhau mấy câu.”
Ngay sau đó, phía sau truyền đến một tiếng cười châm chọc sâu kín: “Cũng đúng. Dù sao thì tối hôm qua đều là do một mình anh nói chuyện. Còn em, không "Ư" thì chính là "A".”
Tôi không xoay người cũng đã cảm giác được một luồng khí lạnh lẽo.
Hôm nay Phó Tư Châu mặc áo gió, khóa kéo kéo lên tận đỉnh, gần như đụng tới cằm. Toàn thân màu đen làm cho anh thêm phần xơ xác tiêu điều.
Anh khoanh tay tựa vào khung nhếch môi.
13
Tôi bị Phó Tư Châu kéo đến một phòng học trống khác. Anh bế tôi đặt trên bàn, hai tay chống ở hai bên tôi, lạnh lùng liếc tôi: “Không nhìn ra đàn em khóa dưới thế mà là người phụ nữ cặn bã.”
Một cái nồi thật lớn.
Trong phút chốc tôi ngẩng đầu, môi thiếu chút nữa chạm vào cằm anh.
Phó Tư Châu rất rõ ràng tránh né động tác: "Ai dạy em như vậy? Hôn xong ngủ xong có thể không chịu trách nhiệm sao?"
Tôi nghiêm mặt, đúng lý hợp tình phản bác: “Tôi không muốn hôn anh. Là do không cẩn thận!”
Anh cười nhẹ: "Anh khuyên em suy nghĩ thật kỹ.”
Không rõ lý do gì, hình ảnh tôi đòi Phó Tư Châu hôn tối hôm qua bỗng nhiên tràn vào trong đầu. Sống lưng tôi vừa mới thẳng lên không có khí thế mà cong xuống...
Phó Tư Châu hiển nhiên là mang theo tức giận. Anh tiếp tục tính toán: "Ngủ với anh xong, không nói một câu đã bỏ chạy sao?"
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau đó anh lại cụp mắt xuống và cong môi dưới ra vẻ tự ti, trông thật cô đơn: “Anh không nghờ em lại chán ghét anh như vậy. Để phân rõ giới hạn với anh, không nghe điện thoại không trả lời tin nhắn, có thể làm đến nước này.”
Tôi mơ hồ nhận ra hình như có sự hiểu lầm, không có chút ý nghĩ phản bác hay trả lời, giọng nói mềm nhũn: “Em không chán ghét anh, đàn anh. Em tỉnh lại thấy anh không có ở đó, cho rằng anh đã đi trước. Điện thoại của em vẫn tắt máy, quên mở, không cố ý không để ý tới anh.”
Anh nhướng mày, có lẽ là không nghĩ tới sự việc là như thế này. Anh chậm rãi mở miệng giải thích với tôi sáng nay anh đi mua bữa sáng cho tôi, đã gửi wechat nói nói cho tôi biết. Là do điện thoại của tôi tắt máy không thấy mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-mao-hiem/5.html.]
Hiểu lầm được giải thích rõ ràng.
Tay Phó Tư Châu đặt lên lưng tôi.
“Cho nên...”
Anh cười nhã nhặn, nhưng đáy mắt không hề có ý cười, chỉ lộ ra vẻ uy hiếp: "Em gái, em sẽ chịu trách nhiệm với anh, đúng không?"
Hai chữ cuối cùng nói rất rõ ràng, cứ như thể tôi sẽ gặp thần c.h.ế.t ngay khi phủ nhận điều đó.
Tôi run lẩy bẩy, anh dũng hy sinh gật đầu.
Phó Tư Châu cuối cùng cũng buông tha cho tôi.
Tôi nhảy ra khỏi bàn và định quay lại cuộc họp.
Người phía sau lại gọi tôi.
Anh thu lại ý cười, dịu dàng mà nghiêm túc: “Anh sợ em hiểu lầm anh làm điều này chỉ vì trách nhiệm. Cho nên muốn nhấn mạnh với em một chút.”
Phó Tư Châu nhìn tôi chăm chú, đôi mắt còn sạch sẽ hơn cả suối nước: “Anh thích em, bắt đầu từ rất lâu rồi.”
14
Lúc tôi và Phó Tư Châu ở chung, tôi luôn cảm thấy có chút xấu hổ và xa lạ. Nhất là sau khi thú tội. Nhưng dường chỉ có tôi là xấu hổ. Cho đến lần đó, sau khi hoàn toàn phá bỏ chướng ngại này.
Tôi đập đánh rơi cái lọ...
Có người nhắc nhở tôi trên tường xưng tội của trường.
Gần đây, gần trường học có một gã đàn ông biến thái, thân thể mập mạp. Rất thích khoe của quý trước mặt các cô gái trẻ lúc đi trên đường. Tận hưởng khoái cảm từ tiếng la hét và chạy trốn của các cô gái.
15
Khi học kỳ sắp kết thúc, tôi vốn đã mệt mỏi với việc ghi nhớ những điểm quan trọng của nội dung học.
Ngày đó, gã đàn ông biến thái lại tình cờ gặp tôi. Tiếng kêu kinh hoàng của tôi không hề vang lên trên những con phố yên tĩnh về đêm khiến gã đàn ông biến thái sửng sốt, gã nhìn chăm chú vào vẻ mặt bình tĩnh của tôi.
Tôi nhìn lướt qua, phiền muộn chậc một tiếng, mắng gã: "Anh cảm thấy vốn liếng của mình ngon lắm mới đem ra đường khoe phải không? Cái cậy to đùng treo ớt bé tẹo rất kiêu ngạo phải không? So với bạn trai tôi, nó thật sự nhỏ đến đáng thương, dùng tất cả tính từ miêu tả cái nhỏ trên thế giới này cũng không đủ.”
Người đàn ông biến thái: "Cô!”
Không quên phòng ngự, tôi lấy điện thoại ra mở khóa bắt đầu quay video gã: “Không phải thích khoe sao? Tôi sẽ phát sóng trực tiếp giúp anh tuyên truyền một chút, không cần cảm ơn tôi.”