Đại A Hoàn - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-05-24 20:22:32
Lượt xem: 8,301
3
Theo kế hoạch của Tả thừa tướng và Vương phi, Thẩm tướng quân thuận lợi lên thuyền giặc của bọn ta, thậm chí còn chủ động hỏi ta có muốn cưới con gái của ông ấy không?
Ta nói có thể cân nhắc nhưng chủ yếu là xem ý của Thẩm Tri Lan.
"Mặc dù con gái ta tiêu tiền như nước, trèo tường như uống nước, tính tình như sắt thép nhưng lại rất xinh đẹp." Thẩm tướng quân nói rất tự hào.
Tả thừa tướng không ưa Thẩm tướng quân khoe khoang con gái, nói giọng mỉa mai: "Vì thế đến giờ vẫn chưa lấy chồng, là không nỡ gả đi sao?"
Thẩm tướng quân tức đến nỗi trợn mắt nhưng không nói được lời nào phản bác.
Ta nói: "Nếu Thẩm tiểu thư đồng ý, ta chắc chắn sẽ cưới."
Nghe ta nói vậy, Thẩm tướng quân kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nói: "Không ngờ Thành Vương điện hạ lại coi trọng thần như vậy, thần nguyện vì điện hạ dốc hết tâm sức, c h ế t cũng không từ."
Từ rất lâu trước đây, ta đã thường xuyên nhìn Thẩm Tri Lan, nhìn nàng gây họa, nhìn nàng nổi giận, nhìn nàng cười nhưng nàng nhìn ta là lần đầu tiên. Khoảnh khắc đó, ta bắt đầu trở nên tham lam, ta hy vọng nàng sẽ mãi nhìn ta, ta có thể trở thành người đặc biệt trong lòng nàng.
Cũng giống như ta biết nha hoàn bên cạnh Thẩm Tri Lan đối với nàng mà nói rất khác biệt.
Thẩm Tri Lan sẽ không nổi giận với nàng, nàng có thể cùng Thẩm Tri Lan làm mọi chuyện, thậm chí Thẩm Tri Lan còn thì thầm vào tai nàng, sau đó hai người ôm nhau cười ha ha.
Ta ghen tị đến c h ế t, vì vậy ta đã làm một chuyện ngây thơ.
Quả nhiên Thẩm Tri Lan tức giận nhưng ta vẫn thường nhìn nàng, vì thế ta biết làm thế nào để dỗ dành nàng.
Nàng hất cằm với ta, ta lại vui vẻ chấp nhận.
Ta thường hẹn Thẩm Tri Lan ra ngoài, đều đến những nơi các tiểu thư thích nhưng nàng luôn không hứng thú, chỉ chăm chăm nhìn mặt ta.
Ta muốn thôi vậy, nàng không thích ta.
Nhưng đột nhiên nàng hỏi ta: "Cuối cùng ngươi có cưới ta không?"
Não ta không kịp suy nghĩ đã đưa ra câu trả lời: "Cưới."
Nàng bảo ta về chuẩn bị sính lễ, chọn ngày lành tháng tốt là nàng sẽ gả đến.
4
Mặc dù không phải lần đầu tiên cưới vợ nhưng lần này ta thực sự rất căng thẳng, thậm chí còn xảy ra rất nhiều sai sót.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/dai-a-hoan/chuong-20.html.]
Ví dụ như ta sắp xếp hai người đi biến cái kiệu lớn sáu người khiêng thành kiệu lớn tám người khiêng, kết quả không hiểu sao lại biến thành mười hai người khiêng, ám vệ đến báo nói bốn người còn lại, hai người là người của anh vợ ta, còn hai người nữa chỉ nhận tiền làm việc, không biết là người của ai.
Vất vả lắm mới lừa được khách khứa, vui vẻ đi uống rượu hợp cẩn với Tri Lan, sau đó trải qua đêm tân hôn của chúng ta, nha hoàn bên cạnh Tri Lan đột nhiên nói với ta: "Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!"
Không biết nhắc Tri Lan nhớ đến chuyện gì, nàng vừa cười vừa khóc, ta nhìn mà thấy chua xót, lại là bí mật phòng the, lại là chuyện ta không biết!
Tri Lan cuối cùng cũng không cười nữa, ngẩng đầu nhìn ta, ta không kìm được muốn hôn nàng, kết quả khi ngồi xuống bị kim châm vào mông.
Tri Lan biết chuyện rồi lại bắt đầu cười, thật sự khiến ta đau cả đầu, không biết tên khốn nào may cái gối này.
Nhưng Tri Lan đột nhiên đứng dậy cởi bỏ mũ phượng khăn choàng, nhẹ nhàng cởi bỏ y phục, cười tiến vào vòng tay ta.
Khoảnh khắc đó, ta có thể nhận thức rõ ràng rằng, Thẩm Tri Lan không ghét ta, ít nhất là không ghét vẻ ngoài của ta.
Sau khi Tri Lan gả cho ta, tính tình vẫn không thay đổi chút nào, đôi khi ta cảm thấy không phải nàng gả vào Vương phủ mà là ta gả vào Tướng quân phủ, nàng ở trong Vương phủ làm uy làm quỷ quá đỗi tự nhiên, ngay cả quản gia đôi khi cũng mơ hồ không biết chủ tử của mình là ai.
Đã cưới về rồi, ta còn làm sao được nữa? Từ khi cưới Tri Lan, Thẩm tướng quân thực sự quan tâm đến đại nghiệp đoạt ngôi của ta hơn cả ta, ông ấy và Tả thừa tướng giống như ngày nào cũng uống phải m.á.u gà.
Đáng nói là đã tìm được Vương phi thật nhưng huynh trưởng của nàng, tức là Vương phi giả, lại nói rằng tâm của Vương phi đã c h ế t, bị tên bạc tình lừa gạt sạch sẽ.
Vương phi hỏi ta, trên đời này có phải không có Tri Lan thì không được không, ta không phủ nhận.
Nàng ấy nói mình cũng rất thích Tri Lan, sức sống mãnh liệt trên người nàng khiến nàng ấy cảm thấy mình còn sống.
Sức sống mãnh liệt ư, rõ ràng chỉ là biết làm nũng thôi mà, ta thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng nhìn Tri Lan ăn rất ngon, ăn từng miếng lớn, ăn thứ mình thích thì mắt sáng lấp lánh, ăn không no sẽ nói là chưa no. Tri Lan sống rất chân thực, rất tự do, nàng ấy thực sự tận hưởng từng ngày trong cuộc sống.
Sau đó Tri Lan bắt đầu trò chuyện phiếm với ta trên bàn ăn, đôi khi vui quá còn kẹp một miếng gừng vào thịt kho tàu cho ta.
Rồi nhìn ta ăn miếng gừng đó, nàng ấy cười đắc ý như thể trêu chọc thành công.
Ta nói: "Ta đã ăn gừng rồi, cuối cùng cũng là hôn nàng."
Nàng ấy nói: "Tối nay đến chỗ Vương phi không được sao?"
Ta lắc đầu: "Hôm nay là mùng 7."
Cuối cùng ta đã đồng cảm được với tâm trạng mong ngóng hoàng đế của các phi tần trong hậu cung, mỗi tháng cứ đến ngày mùng 7 là ta lại nóng lòng muốn đi tìm Tri Lan.
Ta cũng hiếm khi có ý chí tiến thủ, chỉ cần ta làm hoàng đế là không cần đếm ngày nữa, cũng không cần phải để ý đến những người phụ nữ được cài cắm vào Vương phủ này.