CỨU VỚT PHẢN DIỆN BỆNH KIỀU - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-26 08:39:55
Lượt xem: 393
6
Trong đầu nhận được tín hiệu của 589. Vẫn là giọng nói hấp ta hấp tấp như cũ: “Nam nữ chính đã tiếp xúc với phản diện lần thứ mười rồi!”
“Bình thường, bình thường, tất cả đều bình thường.”
“Vai phản diện không nảy sinh tình cảm với nữ chính, cũng chẳng coi trọng gì thêm, cốt truyện được phán là tất cả bình thường.”
“Vậy mà không bị sai lệch nghiêm trọng ư?” Đến cuối 589 còn khó hiểu đặt câu hỏi, “Chuyện gì thế nhỉ, vậy thế giới này không tồn tại vai phản diện nữa à?”
Tôi ngắt đường liên lạc.
Liên lạc trong đầu chỉ xuất hiện khi cốt truyện vượt qua 8%.
Sự xuất hiện của nó cũng cho tôi biết dù Đoàn Phó đã rất lâu không xuất hiện trước mặt tôi thì cốt truyện vẫn có tiến triển.
Không sai, từ khi Đoàn Phó ‘c.ầ.m t.ù’ tôi ở đây, đã một tháng anh không về nhà.
Tôi thấy đầu đau đau, những thế giới trước kia tôi đã từng kinh qua bệnh kiều, nhưng chưa bao giờ gặp phải kiểu này.
“Nhốt” người ở nhà rồi mặc kệ, cơm nước có người đưa tới hàng ngày, nhưng người nên tới thì cả cái bóng cũng không dám xuất hiện.
Một tháng trôi qua, đứa bé trong bụng đã được ba tháng.
Bụng dần dần lộ ra, sau này hành động sẽ ngày càng bất tiện.
Cuối cùng tôi cũng ra quyết định trong lòng, nếu Đoàn Phó không tìm tôi thì tôi sẽ đi tìm anh.
Nhưng không ngờ, người tôi ngày ngóng đêm trông lại xuất hiện vào tối hôm ấy. Mang theo mùi rượu khắp người.
Câu đầu tiên là xin lỗi.
Sau đó đẩy tôi cách xa khỏi người anh, tự lên lầu tắm rửa.
Không để tôi dính ít mùi rượu nào.
Đợi anh xuất hiện lại thì rượu đã tỉnh hơn phân nửa.
Tôi ngồi trên sô pha nhìn anh rồi vỗ vỗ vị trí cạnh mình.
Anh cử động, nhưng lại ngồi xuống sàn, cả người dựa vào chân tôi, đầu chôn vào váy tôi.
Nom như một chú chó vừa rơi xuống nước.
“Vì sao lại xin lỗi?” Tôi vân vê tai anh.
“Anh uống rượu.”
Giọng anh lúng búng như vẫn còn ngâm trong rượu, tôi hỏi tiếp: “Vậy vì sao anh lại uống rượu?”
Anh chần chờ một lúc, rồi vẫn trả lời: “Uống rượu vào mới dám gặp em.”
Sau đó lấy đầu cọ cọ đùi tôi, khe khẽ nói: “Anh nhớ em lắm.”
Mũi tôi chua chua, Đoàn Phó như thế này tôi cũng khó chịu.
Nhưng thứ tôi có thể cho anh là làm anh thay đổi.
Vậy nên dù có khó khăn cũng phải cắn răng mà tiến lên, “Đoàn Phó, anh muốn gì?”
7.
Đoàn Phó giả vờ say, vừa thấy Trầm Y là tỉnh rượu rồi.
Đoàn Phó giả vờ khó chịu, nhưng anh cũng không biết mình bây giờ có khó chịu thật không, quan trọng hơn là anh chỉ muốn Trầm Y mềm lòng, muốn tránh né ánh mắt của cô, không muốn ngẩng đầu thấy vẻ sợ hãi và chán ghét trong mắt cô.
Có lẽ anh vẫn còn say.
Nên khi Trầm Y hỏi câu ấy, anh vô thức muốn thốt lên một từ “Em”.
Nhưng đến phút cuối lại nuốt vào.
Anh không chỉ muốn “Trầm Y”.
Anh rất tham lam, ánh mắt, nụ cười, cái ôm, cái hôn của Trầm Y và tình yêu của Trầm Y, anh muốn tất.
Đoàn Phó không rõ Trình Độ nói “con người thật” và “thật lòng đổi thật lòng” nghĩa là gì.
Vì từ đầu chí cuối, Đoàn Phó trước mặt Trầm Y, luôn là Đoàn Phó.
Trình Độ cho rằng Đoàn Phó luôn mang mặt nạ, thật ra không phải.
Có lẽ trước kia có, nhưng thời gian anh mang mặt nạ rất ít, đến khi lớn thì không tháo xuống được nữa.
Cho nên không thể coi là mặt nạ, nhiều lắm là bộ da. Nếu chia nội tâm của Đoàn Phó thành các cấp từ một tới mười, thì Trình Độ nhìn thấy Đoàn Phó cấp ba, còn Trầm Y nhìn thấy là Đoàn Phó cấp năm.
Không phải Đoàn Phó không muốn để Trầm Y biết con người thật nhất của anh, mà anh sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-vot-phan-dien-benh-kieu/chuong-4.html.]
Cho dù Đoàn Phó cũng cực ghét con người ấy của anh.
Nhưng vừa chán ghét lại vừa không nhịn được mong muốn thả hắn ra.
Vì chỉ có hắn mới dám sắt đá nhốt Trầm Y lại bên mình.
Cho nên dùng chỉ đỏ buộc Trầm Y trong nhà là cấp chín của anh.
Nhưng làm Đoàn Phó thấy lạ là, Trầm Y nhìn thấu con người anh, cô biết bí mật trong lòng anh, cũng biết cái thứ gọi là mười cấp ấy.
Biết nhưng lại không để ý, cứ như Đoàn Phó cấp một và Đoàn Phó cấp mười là cùng một người, cô căn bản chẳng để ý.
Vì cô chỉ nhận thức một Đoàn Phó.
Vậy nên có lòng tham, vậy nên không thể buông tay, vậy nên mới hèn hạ.
Chỉ cần giữ cô ở lại.
Nhưng cuối cùng vẫn để cô lựa chọn, đó không phải quyết định của cấp mười.
Mà là quyết định mà các cấp khác ép cấp mười phải làm.
Nếu cô muốn đi, vậy để cô đi. Nói thì nói như vậy, nhưng giây phút bước ra khỏi cổng chính Đoàn Phó lại bắt đầu hối hận, có trời mới biết anh phải dùng nghị lực mạnh mẽ thế nào mới không quay lại, chân chính trói Trầm Y lại bên mình.
Nhưng Đoàn Phó không quay lại, anh quá hiểu chính mình, nếu anh quay lại, tất cả hành động dường như vĩ đại ấy sẽ tan thành bọt biển.
Bất kể là Trầm Y chuẩn bị rời đi hay đã rời đi, đều sẽ khiến tất cả nhẫn nại của anh đổ sông đổ biển.
Đoàn Phó không thể trơ mắt nhìn Trầm Y rời đi, cũng không thể đối mặt với căn nhà trống rỗng.
Vậy nên anh cũng không về nhà.
Còn về việc đưa cơm mỗi ngày chẳng qua là cách làm với xác suất mỏng manh rằng Trầm Y sẽ lựa chọn ở lại.
Cho dù rất xa vời.
Nhưng cô thật sự ở lại, vậy mà thật sự ở lại.
Nỗi sợ hãi trong lòng lại không giảm chút nào, anh sợ cô lại bỏ đi lần nữa.
Rõ ràng Trầm Y chưa từng rời khỏi anh, rõ ràng dù tình huống thế nào thì từ đầu chí cuối cô vẫn ở cạnh anh, nhưng Đoàn Phó vẫn sợ hãi bất an.
Không thể nào nắm giữ được Trầm Y, Trầm Y thậm chí còn không phải Trầm Y.
Nhưng Trầm Y là Trầm Y của anh.
Không giữ được cô.
Cô sẽ đi. Sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Đoàn Phó đ.ê t.iện dơ bẩn, xảo trá hèn hạ, tâm tư xấu xa.
Nếu tôi ở địa ngục trọn kiếp không thể xoay người, thì em trên thiên đường có thể thi thoảng bố thí cho tôi một ánh mắt và chút tình yêu không? Đoàn Phó nghĩ như vậy.
Cô hỏi anh muốn gì.
“Anh muốn em ở lại.”
8.
“Anh muốn em ở lại.”
Tôi cười, cong eo dùng ngón tay nâng mặt anh lên, hôn lên khóe môi anh, đồng ý: “Được”
Đoàn Phó nhìn tôi ngây ngô, ánh mắt đờ đẫn.
Tôi lại cười to hơn.
Anh hoàn hồn, hỏi lại mấy lần: “Em nói gì?”
Tôi ngừng cười, nắm lấy tay anh và nói: “Đoàn Phó, anh là một tên biến thái.”
Sắc mặt anh thay đổi.
Tôi không cho anh chạy trốn, dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nói tiếp: “Nhưng anh không chỉ là biến thái, anh đã tiếp nhận giáo dục rất tốt, biết cách thức sinh tồn của xã hội này, anh biết cái gì là đúng cái gì là sai, cái gì nên làm cái gì không nên làm, quan trọng nhất là anh có một tình yêu chân thành.”
Với em.
“Vậy nên anh muốn gì cứ nói với em, đừng giấu mọi chuyện trong lòng.”
“Xin em, yêu cầu em, ra lệnh em, nhờ em, chỉ cần có thể làm được em nhất định sẽ thỏa mãn anh.”
Ánh mắt Đoàn Phó hoảng hốt, nhìn vào mắt tôi: “Nhưng như thế đến cuối cùng không chừng anh sẽ làm em bị thương.”
“Không đâu,” tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, nói chắc như đinh đóng cột, “Đoàn Phó là người tốt nhất trên thế giới này.”
Hơn nữa Đoàn Phó sẽ không nỡ để Trầm Y đau khổ, điểm này tôi hiểu Đoàn Phó hơn cả bản thân anh.