CỨU TRỢ KHẨN CẤP - Chương 06
Cập nhật lúc: 2024-06-21 19:13:09
Lượt xem: 321
“Pháp luật quy định, nếu hành vi cứu trợ khẩn cấp gây thiệt hại cho người nhận, người cứu trợ không cần phải chịu trách nhiệm.”
Ba cậu bé lại khoát tay:
“Tôi nghe không hiểu! Dù sao chính là có liên quan đến cô!”
“Cô đâu phải là cứu người, cô là cố ý hại người!”
“Cũng bởi vì con trai tôi ngày hôm đó đụng phải cô, nên cô liền giả vờ cứu người tới trả thù!”
“Vợ tôi nhìn thấy hết rồi!”
Anh ta vừa nói nháy mắt với mẹ cậu bé.
Mẹ cậu bé liều mạng gật đầu:
“Đúng vậy! Tôi tận mắt nhìn thấy!”
“Cô phải bồi thường cho chúng tôi một triệu!”
Một triệu?
Một trăm đồng tôi cũng không muốn đưa!
Tôi lại bị cả nhà này chọc đến tức cười một lần nữa:
“Nếu như các người cứ nhất định cho rằng cấp cứu của tôi có vấn đề, vậy thì đi xin giám định tai nạn y tế đi!”
“Tôi nhổ vào!” Ba cậu bé cười lạnh: “Cái giám định y tế gì đó cũng cùng phe với bác sĩ bệnh viện các cô thôi! Sẽ chỉ giúp các người ngụy tạo đồ giả!”
Anh ta không tin vào cơ quan giám định tai nạn y tế sao?
Anh ta là không dám đi làm!
Trước khi tới đây tôi đã liên lạc với bác sĩ Lý, hỏi thăm tình trạng kiểm tra sau ngày hôm đó của cậu bé.
Mới biết được, người nhà này lúc trước đã từng đến bệnh viện tiếp nhận bệnh nhân náo loạn một lần rồi.
Đã xin giám định tai nạn y tế.
Kết quả chứng minh bệnh viện và nhân viên y tế không có bất cứ sơ suất nào.
Bọn họ không thành công.
Mới lại tìm tới tôi.
Bác sĩ Lý nói với tôi, báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu bé không có vấn đề gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-tro-khan-cap/chuong-06.html.]
Tuy nhiên, có đôi khi bệnh nhân bị đau đầu không rõ nguyên nhân.
Có điều cho dù cậu bé thật sự vì sốc mà để lại di chứng, cũng không thể nào liên quan đến việc cấp cứu của tôi.
Đối với loại người vô lại này, tôi không cần thiết phải lãng phí thời gian.
“Các người có thể đi tố cáo, đi khiếu nại, đến tòa án kiện tôi, đều được.”
“Nhưng nếu như tiếp tục gây sự ở bệnh viện, vậy tôi chỉ có thể báo cảnh sát.”
Nghe thấy muốn báo cảnh sát, bà nội cậu bé đột nhiên nổi giận, xông tới kéo tóc tôi:
“Tiện nhân! Cháu trai của tôi quý báu đến nhường nào, đòi cô một triệu là đã lời cho cô rồi, cô còn dám báo cảnh sát!”
Sức lực của bà ta rất lớn, tôi cảm giác như da đầu của mình sắp bị bà ta kéo rớt ra ngoài rồi, đau đến mức chảy nước mắt, làm thế nào cũng không thể tránhthoát.
Một số nhân viên an ninh cố gắng kéo bà ta ra.
Ba cậu bé mắng to một tiếng: “Các người dám đánh mẹ tôi!”
Lập tức xông lên.
Đám họ hàng thân thích kia lập tức phẫn nộ tập thể, không nói lời nào xô đẩy lẫn nhau với bảo vệ.
Trong lúc hỗn loạn, tôi nhìn thấy cậu bé đang trốn trong vòng tay mẹ cười trộm.
Dường như cuộc tranh chấp này do cậu gây ra là một chuyện thú vị, khiến cậu xem đến say sưa.
Cuối cùng, tôi được cảnh sát nhân dân chạy tới giải cứu.
Khi bà nội cậu bé bị kéo ra, trên tay còn cầm vài sợi tóc cứng rắn kéo từ trên da đầu tôi xuống.
Bã ta cứ một mực giãy giụa, lại bắt đầu kêu ầm lên:
“Buông tôi ra! Làm cái gì đấy?! Cảnh sát mà như thế này à!”
Mấy anh cảnh sát không nói gì.
Loại chuyện này, không có ảnh hưởng gì cũng không dễ giải quyết.
Tóc tôi bị kéo, đến cả mức nhẹ nhất cũng không được tính.
Một bà lão hơn sáu mươi tuổi như thế này, bọn họ mang về cũng không chẳng ra gì.
Chỉ có thể khuyên bọn họ nên làm thế nào, đừng ở chỗ này mãi như vậy.
Ba cậu bé không hợp tác, hỏi cảnh sát:
“Các người có phải đã nhận tiền hay không, mới giúp đỡ bọn họ!”