Cứu Rỗi Thất Bại - 5
Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:05:34
Lượt xem: 91
22
Sáng hôm đó, tôi và Kỳ Phong cùng nhau đến trường.
Đi ngang qua một quán ăn sáng, tôi nhìn thấy Thẩm Lục, cậu ấy đang bận rộn làm việc. Dưới mắt cậu ấy có quầng thâm, không biết đã lâu rồi cậu ấy chưa ngủ được một giấc ngon.
Thẩm Lục nhìn thấy tôi, nhiệt tình vẫy tay chào.
Tôi vừa định nói chuyện thì Kỳ Phong đã kéo tay tôi đi. Cậu ấy nói đầu hơi đau, không muốn ra gió.
Trưa đó, khi đi mua cơm cho Kỳ Phong, tôi lại gặp Thẩm Lục.
Thẩm Lục nói cậu ấy đang làm thêm ở quán ăn sáng để kiếm một ít tiền tiêu vặt. Qua lời cậu ấy nói, tôi mới biết được mẹ cậu ấy đã nằm liệt giường lâu năm, còn bố là lao động chính duy nhất, nay cũng đã ngã bệnh.
Thẩm Lục nói những điều này với vẻ mặt bình thản, dường như đã chấp nhận tất cả những gì số phận ban cho.
“Nếu sáng mai cậu muốn ăn gì thì nói với tớ, tớ sẽ giữ lại một phần cho cậu.”
“Còn Kỳ Phong không phải là người tốt đâu.”
Tôi cúi đầu, chỉ biết cảm ơn cậu ấy một lần nữa.
23
Tôi lo lắng cho vết thương ở đầu của Kỳ Phong nên mấy ngày nay vẫn chưa về nhà. Một bộ quần áo đã mặc liên tục trong mấy ngày liền, tôi không thể không về nhà thay đồ.
Kỳ Phong nói muốn đi cùng tôi, bởi vì chúng tôi tan học muộn, sợ tôi đi một mình không an toàn.
Tôi gật đầu đồng ý.
Căn nhà thuê này tôi tùy tiện tìm trên mạng, đến nơi mới biết hóa ra là một khu chung cư cũ. Trên tường dán đầy những tờ quảng cáo nhỏ, đèn ở hành lang lúc sáng lúc tối.
Tôi và Kỳ Phong cùng bước vào thang máy, vừa đóng cửa thang máy lại thì nghe thấy tiếng kêu cót két. Con số trên bảng điện tử tăng dần, nhưng đột nhiên thang máy dừng lại, có vẻ như đã xảy ra sự cố.
Tôi nhanh chóng bấm tất cả các tầng nhưng không có phản ứng, đèn trên đầu cũng tắt ngúm. Vào lúc định nói gì đó thì tôi nghe thấy tiếng thở gấp của Kỳ Phong ở trong góc.
Tôi cẩn thận mò mẫm tiến lại gần cậu ấy: “Cậu sao vậy, không sao chứ?”
Kỳ Phong nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh. Lúc này tôi mới nhận ra Kỳ Phong sợ bóng tối.
“Đừng sợ, có tớ ở đây.”
Tôi lấy điện thoại ra định gọi cứu hộ nhưng tín hiệu trong thang máy quá yếu, chỉ đành liên tục an ủi Kỳ Phong, nói sẽ không có chuyện gì đâu.
Nhưng ngay sau đó, thang máy phát ra âm thanh rồi đột ngột rơi xuống. Tôi ôm chặt Kỳ Phong vào lòng, cố gắng tạo cảm giác an toàn cho cậu ấy. Cảm giác như chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng cũng có thể đã rất lâu, cuối cùng thang máy cũng dừng lại ở tầng một.
24
Chúng tôi được cứu ra khỏi thang máy, cả hai đều không bị thương, chỉ có Kỳ Phong hơi bị sốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-roi-that-bai/5.html.]
Tôi đỡ Kỳ Phong về nhà, rót cho cậu một cốc nước. Kỳ Phong cầm cốc nước, chậm rãi uống hết.
“Cậu có sao không?”
“Hồi nhỏ bố tôi thường nhốt tôi trong nhà vệ sinh, tôi đã từng nghĩ mình sẽ c.h.ế.t ở trong đó.”
Kỳ Phong nói một cách chầm chậm, dường như đang lạc vào hồi ức. Những lời nói bình tĩnh của cậu ấy lại khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, nhẹ nhàng vỗ về.
Không khí trở nên tĩnh lặng, Kỳ Phong lại lên tiếng: “Cậu không sợ c.h.ế.t à?”
“Tất nhiên là sợ rồi.”
“Vậy mà cậu lại sẵn sàng hy sinh tính mạng để hoàn thành nhiệm vụ?”
Tôi chớp mắt, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: “Vì cậu đáng giá mà.”
Kỳ Phong im lặng, một lúc sau, khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.
25
Gần nhà Kỳ Phong có nhiều chó hoang, trong số đó, có một con gầy guộc nhất. Lần nào cũng bị các con ch.ó mèo khác bắt nạt, đến nỗi chân sau lúc nào cũng khập khiễng. Nhìn nó tôi thấy rất thương, mỗi lần đến nhà Kỳ Phong tôi đều cho nó ăn chút đồ.
Dần dần mỗi khi thấy tôi đến, nó đều chạy đến ngay, vẫy đuôi điên cuồng về phía tôi.
Chỉ có điều nó không thân thiện với Kỳ Phong lắm. Mỗi lần thấy cậu ấy, nó đều gầm gừ, như thể Kỳ Phong là một con quái vật đáng sợ.
Hôm đó, tôi đặc biệt nấu thịt gà cho chú chó nhỏ. Tôi bưng thức ăn đứng ngoài cửa, nhìn nó chạy về phía tôi.
Kỳ Phong mở cửa, cúi đầu nhìn tôi: “Không biết tại sao nó không thích tôi.”
“Cậu thử cho nó ăn đi, có lẽ nó chỉ sợ người thôi.”
“Có lẽ vậy.”
Kỳ Phong hơi cúi người xuống đối diện với tôi, vẻ mặt u ám: “Cậu rất thích nó à?”
“Nó rất dễ thương mà.”
“Dễ thương đến nỗi cậu quên mất tôi không thích ăn rau mùi rồi sao?”
Tháng Năm Đổi Dời
Lúc này, tôi mới nhớ ra con cá trong bữa tối có rắc thêm một chút rau mùi để tăng hương vị. Chưa kịp nói gì, Kỳ Phong đã cười phá lên.
“Đùa cậu thôi, nó thực sự rất dễ thương.”
26
Sau khi vết thương trên đầu Kỳ Phong lành lại, tôi bắt đầu giảm tần suất đến nhà cậu ấy hơn. Nhưng vài ngày sau, trên người Kỳ Phong lại xuất hiện những vết thương mới.
Tôi hỏi cậu ấy lý do, Kỳ Phong đều né tránh. Trực giác mách bảo tôi rằng chắc chắn có vấn đề.