Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:43:03
Lượt xem: 620
Ta tỏ vẻ khó chịu: "Cút ngay cho ta! Chuyện trong phòng ta, cũng đến lượt ngươi xen vào sao? Còn dám hỏi nữa, ta sẽ lấy đầu ngươi đấy!"
"Điện hạ bớt giận, điện hạ tha mạng, là tiểu nhân không hiểu chuyện, tiểu nhân cút ngay, cút ngay."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Đợi bên ngoài yên tĩnh trở lại, ta mới thu hồi ánh mắt, buông lỏng tay đang siết cổ tên thích khách.
Giữa không gian yên tĩnh, một câu hỏi vang lên: "Ngươi là nữ?"
Người hỏi là Dao Nương.
Tên thích khách dưới đất trông rất quen mắt, chính là một trong số những tiểu lại ban ngày.
Ban ngày ta không để ý kỹ, không ngờ trong đám quan viên đó lại có nữ nhân.
Nàng ta ngậm chặt miệng, bày ra vẻ mặt sẵn sàng tìm chết.
Ta cười nói: "Để ta đoán xem, tại sao ngươi lại muốn g.i.ế.c ta."
"Ngươi muốn làm lớn chuyện này, đúng không?"
"Dù sao ta cũng là Thân vương, nếu ta c.h.ế.t ở Ung Châu, triều đình chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hoàng thượng muốn trị tội Thái thú Ung Châu, điều tra rõ ràng chuyện tiền cứu trợ thiên tai, giờ đã có cớ rồi."
Nữ thích khách sững người, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Ta bảo Dao Nương thả nàng ta ra, rồi tự rót cho mình một chén trà.
"Ngồi đi."
Thích khách ngờ vực đứng dậy, hỏi ta: "Ngươi không g.i.ế.c ta?"
"Vì sao phải giết?" Ta nhấp một ngụm trà, khẽ nâng mắt nhìn nàng.
"Bổn vương lần này đến đây chỉ để cứu tế lưu dân, trước tiên phải an bài cho bá tánh ổn định, những chuyện khác, ví như vì sao ngươi có thể làm quan, vì sao có thể đến dự tiệc tiếp đón, lại cùng ai mưu đồ ám sát ta... đều có thể để sau hẵng bàn."
"Nếu ngươi thật lòng vì Ung Châu, chi bằng nói cho ta biết, Ung Châu có bao nhiêu thế gia vọng tộc, thế lực ra sao, giữa họ có những ân oán gì? Ai có thể làm chủ?"
"Thái thú Ung Châu kết giao thân thiết nhất với nhà nào? Ung Châu vốn có bao nhiêu nhân khẩu, hiện giờ có bao nhiêu lưu dân, bao nhiêu bá tánh mất nhà cửa?"
Ngày hôm sau, ta cầm lấy lời khai của nữ thích khách, trước tiên đến tìm Thái thú Ung Châu, rồi lại cho người truyền lời đến mấy nhà thế gia ở Ung Châu.
Ta nói, muốn cùng bọn họ làm một vụ mua bán chỉ có lời chứ không có lỗ.
Mấy vị công tử nhà thế gia kia vốn chẳng để tâm, chỉ nghĩ ta muốn mượn uy thế để moi tiền.
Nhưng sau khi ta mở chiếc hộp gỗ ra, bọn họ đều nín thở, mắt mở to kinh ngạc.
Chỉ thấy trong hộp, bảo quang rực rỡ, tựa như ráng mây ban mai vừa hé nở, lại như thác nước dát vàng.
Đúng là một hộp đầy trân châu thượng hạng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-13.html.]
Lúc đầu Dao Nương hỏi ta muốn tiền muốn người, thề chắc chắn sẽ kiếm cho ta một khoản tiền lớn.
Nhưng quá trình làm việc lại rất không thuận lợi.
Ta cho người mang đến cát sông, cung cấp cho nàng tạo ra loại vật liệu thần kỳ kiên cố chịu nhiệt, có thể dùng làm cửa sổ, đồ dùng "canxi natri thủy tinh".
Nhưng thứ "thuần kiềm" trong miệng nàng, thứ có tác dụng hạ thấp "nhiệt độ nóng chảy", lại khiến ta bó tay không biết làm sao.
Mỏ kiềm rất ít, ngay cả nơi khai thác cũng không biết ở đâu, càng không cần phải nói đến việc "sản xuất với quy mô lớn".
Còn về những cái hồ có thể khai thác được "thuần kiềm" mà A Dao nói, đều ở biên giới xa xôi nghìn dặm, việc này nói dễ hơn làm.
A Dao đành phải thỏa hiệp, dự định dùng tro cỏ cây để chế tạo kiềm.
Kết quả thứ nhất là tạp chất quá nhiều, thứ hai là không ổn định.
Cuối cùng bất đắc dĩ phải đổi sang chì vàng, thủy tinh nung ra cũng không khác lưu ly là bao, quá dễ vỡ, cũng không chịu được nhiệt độ cao.
Dao Nương quyết tâm muốn chế tạo kiềm, nhưng không lâu sau lại ủ rũ nói với ta, nàng bị kẹt ở bước chế tạo "amoniac".
"Không có phòng thí nghiệm, không có nước amoniac, ta lấy đâu ra khí amoniac?"
"Ta ngay cả môi trường cao ôn cao áp cũng không tạo ra được... Nếu có thể chế tạo ra amoniac, còn làm thủy tinh làm gì nữa, cứ trực tiếp làm phân bón và thuốc nổ axit nitric, chúng ta có thể đánh thẳng đến Địa Trung Hải!"
Ngày hôm đó nàng nói rất nhiều điều ta nghe không hiểu, uống rất nhiều rượu, khóc rất đau lòng.
Nàng tiếc nuối từ bỏ thủy tinh, chuyển sang xà phòng.
Ta không đành lòng nói cho nàng biết, loại "xà phòng" mà nàng nói, kỳ thật trong cung và các nhà thế gia đã có từ lâu rồi, chính là được làm từ tro cỏ cây, bồ kết và mỡ heo.
Dao Nương lại phấn chấn tinh thần, thề rằng phải chế tạo ra đường trắng như tuyết, ủ ra rượu mạnh vô song trên đời, đến lúc đó nhất định có thể kiếm được đầy bát đầy bồn.
Cho đến khi chúng ta xem qua luật lệ của triều đại này - người đời ham lợi, để phòng ngừa dân gian dùng lương thực ồ ạt chế tạo đường ủ rượu dẫn đến thiếu hụt lương thực, thuế rượu và thuế đường của triều đại này cao vô cùng, tự ý buôn bán rượu và đường sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Dao Nương bị đả kích lớn, lại khóc nửa ngày.
Ta tưởng rằng nàng sẽ từ bỏ, không ngờ nàng tuy khóc lóc, nhưng chưa từng nghĩ đến việc dừng lại.
Với đôi mắt sưng húp vì khóc, nàng lặn lội đến tận phương Nam tìm kiếm trai ngọc.
Dùng trai mẹ làm "áo ngoài" và "nhân ngọc", là có thể nuôi cấy ngọc trai.
Ngày hộp ngọc trai đầu tiên ra đời, A Dao kéo ta uống rượu cả đêm.
Nàng vừa khóc vừa cười, không ngừng hỏi ta: "Điện hạ, ở thời đại này thiếp cũng có thể sống sót, đúng không?"
Mỗi lần nàng hỏi, ta đều đáp "Phải".