Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:17:29
Lượt xem: 583
Phu quân ta đã từng có ba người thiếp.
Hai người trước đều bị hắn đánh chết.
Hiện tại hắn lại mua thêm người thứ ba, gọi là Dao Nương.
Nàng ta còn trẻ, lại hoạt bát lanh lợi, thường hay nói những lời kỳ lạ, nào là đến từ ngàn năm sau, nào là thông hiểu cổ kim.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Phu quân ta đang hứng thú với nàng ta nên không nỡ đánh, cứ uống rượu vào là lại đến đánh ta.
Ta bị hắn đánh vỡ đầu, tai ù đi, thở cũng khó khăn.
Mắt ta nhìn đâu cũng thấy tối sầm, chẳng biết mình đang ở nơi nào.
Chắc ta sắp c.h.ế.t rồi.
Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng của ả hồ ly yêu diễm kia khóc lóc thảm thiết, chiếc thìa sứ trong tay nàng ta kêu lách cách khi chạm vào thành bát: "Tỷ, tỷ tỷ, muội đến cho tỷ uống thuốc..."
Ta không sợ nàng ta cho ta uống thuốc độc.
Dù sao thì bị hạ độc c.h.ế.t hay bị chồng đánh chết, cuối cùng cũng đều là chết, chẳng có gì khác biệt.
Chỉ là ta quá mệt mỏi, miệng cũng chẳng buồn mở ra, mặc cho nàng ta đút thuốc, phần lớn đều đổ vào vạt áo.
Lại nghe thấy nàng ta khóc hu hu: "Tỷ tỷ, tỷ mở mắt ra nhìn muội một chút được không? Muội, muội sợ..."
"Tỷ tỷ, tỷ tuyệt đối đừng chết! Sau này tỷ sẽ là hoàng đế đấy, nếu tỷ c.h.ế.t rồi thì muội biết bám víu vào ai đây hu hu hu..."
Đầu óc ta lúc này đau như bị đao c.h.é.m rìu bổ, còn đau khổ hơn cả khi bị phu quân ta đánh đập.
Ta nắm chặt cánh tay nàng ta, khàn giọng hỏi: "Ngươi vừa nói gì?"
Hoàng đế.
Đã bao lâu rồi ta không nghe thấy hai chữ này?
Ta chìm trong hoảng hốt.
Năm đó phụ hoàng ngu muội, phía nam lũ lụt, phía bắc hạn hán, khắp nơi đều xảy ra nạn đói.
Dân chúng lầm than, giặc cướp hoành hành.
Bách tính nổi dậy, khắp nơi đều là chiến hỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-1.html.]
Thanh Thạch quân phía tây liên hôn với vọng tộc họ Sở, chủ soái Chương Khang đánh đâu thắng đó, dẫn quân thẳng vào kinh thành.
Ngày kinh thành thất thủ, mẫu phi vì có dung mạo giống với một người thiếp của Chương Khang lúc trẻ nên bị bắt đi, phong làm mỹ nhân.
Sau khi xưng đế ở kinh thành, Chương Khang hết mực chiều chuộng mẫu phi, thậm chí còn muốn xây cho bà một Thược Dược cung.
Các cựu thần người người đều mắng nhiếc mẫu phi không biết liêm sỉ, dường như không làm vậy thì không đủ để chứng minh lòng trung thành của mình.
Không một ai biết rằng, ngày hôm đó mẫu phi cố tình để lộ tung tích trước mặt quân địch, chỉ là để che giấu cho ta cải trang trốn khỏi hoàng cung.
Bà đã chuẩn bị cho ta bạc vụn, tiền đồng và giấy thông hành.
Thị vệ cướp đi tài sản của ta, nhưng rồi lại bị quân địch g.i.ế.c chết.
Ta bôi đen mặt, mặc y phục của người chết, trà trộn vào đám đông, trở thành một kẻ lưu lạc.
Phía nam đại thắng, phụ hoàng chạy trốn xuống phía nam rồi tự sát, thiên hạ thống nhất.
Tân đế vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng đồng ý đưa mẫu phi ra khỏi cung.
Mẫu phi đi bên cạnh hoàng đế, cười nói vui vẻ, vừa vặn chạm mắt với ta đang tranh giành thức ăn với lũ chó hoang dưới gầm cầu.
Võ An công chúa, người ngày xưa tôn quý, nay tóc tai rối bời, bẩn thỉu, gầy trơ xương, rõ ràng đã trở thành một kẻ ăn mày nhếch nhác.
Mẫu phi đưa tay vén tóc, lặng lẽ lau đi một giọt nước mắt bất chợt rơi xuống.
Bà ôn nhu làm nũng với hoàng đế, nói muốn ăn bánh Hồ, rồi bẻ nhỏ thành mấy miếng ném xuống dưới chân ta.
Trước kia, mỗi khi cho mèo ăn, bà đều dịu dàng dỗ dành chúng: "Lại đây ăn nào, ngoan nào, lại đây ăn nào."
Giờ đây, bà lại nói những lời đó, nhưng thứ được cho ăn không phải là mèo.
Mà là đứa con gái út mà bà yêu thương nhất.
Sợ thức ăn bị những đứa trẻ ăn mày khác cướp mất, ta chẳng còn để ý đến việc mẫu phi đang nhìn mình, vội vàng nhét những miếng bánh Hồ dính đầy đất cát vào bụng.
Ăn xong lại còn nhịn không được l.i.ế.m những ngón tay dính đầy vụn bánh.
Tân đế nhướn mày hỏi mẫu phi: "Hình như nàng thương hại đứa nhỏ này? Hay là mang nó về cung cho vui?"
Mẫu phi cười nói: "Thiên hạ nhiều đứa trẻ ăn mày như vậy, làm sao mà thương xót hết được? May nhờ thánh nhân thống nhất bốn bể, sau này bách tính sống tốt rồi, thì cũng sẽ không còn đứa trẻ ăn mày nào nữa..."
Sau đó, hai người họ cùng nhau rời đi, bóng lưng lộng lẫy gấm vóc kia bị người qua đường che khuất, dần dần khuất bóng.