Cừu béo dẫn lợn rừng về nhà - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:18:19
Lượt xem: 252
16
Trong gương, tôi xinh đẹp và quyến rũ hơn năm năm trước, với vòng eo thon thả và vòng một đầy đặn, mái tóc đen được búi bằng chiếc trâm bằng gỗ.
Hai mắt anh hơi tối, yết hầu lăn lộn, giống như một con báo săn chuẩn bị ra tay, nhìn chằm chằm con mồi thèm muốn đã lâu, không muốn bỏ qua. Tôi thu ánh mắt lại và quay người cố gắng trốn thoát.
Anh nhanh chóng áp sát n.g.ự.c vào lưng tôi, đặt hai tay lên eo tôi, vùi đầu vào một bên cổ tôi hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Anh nhớ em lắm.”
Ngày hôm sau, Trần Dã đã mang theo anh Phương đó, không! Anh ấy đã cùng với trợ lý của mình đến để thanh toán khoản tiền cuối cùng cho các bộ sườn xám.
Tôi nhìn anh từ đầu đến chân, anh mặc một bộ lễ phục màu đen, mái tóc húi cua ngày đó đã dài chạm mày và mắt. Anh rất nghiêm túc, không còn dáng vẻ đồ tể như trong quá khứ. Còn anh Phương, người đã lui tới chỗ tôi suốt thời gian qua, đã giới thiệu tôi mà không hề xấu hổ: "Cô Lâm, đây là Tổng giám đốc Trần của chúng tôi, người sáng lập sản nghiệp Diệu Nhật."
Tôi đã nghe mẹ tôi nhắc đến bất động sản Diệu Nhật, chỉ mất có hai năm đã vươn lên thành một thế lực mới nên người sáng lập còn được thế giới bên ngoài gọi là nhà bất động sản mới nổi.
Tôi cố ý đ.â.m anh: "Vậy xin hỏi anh Trần tốt nghiệp trường nào? Anh học ở đâu?"
Trần Dã đã tốt nghiệp trung học, thật mỉa mai khi nói điều đó. Trợ lý của Trần Dã có chút buồn bực, lại bị Trần Dã dịu dàng như trăng sáng, mang theo nụ cười ngăn lại: "Dao Dao, đã lâu không gặp!"
“Không phải anh nói may cho em họ sao?” Tôi không trả lời, mà cầm tách trà lên cười: “Chẳng lẽ anh đổi tên thành em họ anh ta, tự mình mặc sao? Trần Dã, anh là biến thái sao?"
Hai lần liên tiếp, bị ngăn không cho bước xuống, nhưng Trần Dã vẫn bình tĩnh tiếp tục nói với một nụ cười: "Anh là người như thế nào? Năm năm trước em không biết sao?"
Anh hoang dã, mãi mãi phóng túng, hoang dã đến tận cùng, dù là bây giờ hay ngày xưa.
Tuy nhiên, khi nhìn lên và thấy vết sẹo khó thấy trên cổ anh, trái tim tôi đau nhói. Có những thứ đã trở thành cơn ác mộng quanh năm của tôi, tôi hoàn toàn không thể tỉnh dậy.
...
Mẹ tôi đã biết rằng Trần Dã là chủ nhà ở bên cạnh tôi.
Có lẽ bà sợ rằng tôi sẽ lặp lại những sai lầm tương tự, vì vậy bà đã ngập ngừng hỏi tôi liệu tôi có thể đi xem mắt không, tôi đã đồng ý.
Ngày hôm sau trong quán trà, người được giới thiệu gặp mặt với tôi lo lắng hỏi: “Đó là ai?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhìn về hướng anh ta quay đầu lại, Trần Dã ở bàn bên cạnh đang nhàn nhã bình tĩnh uống trà, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào người đang gặp mặt với tôi.
Thấy tôi nhìn, anh cười hiền với tôi.
Tôi nói: "Tôi không biết."
Cuối cùng anh ta lấy lý do đau bụng rồi bỏ chạy.
Trần Dã đề nghị đưa tôi về nhà, để chứng minh rằng tôi đã để anh ra đi, tôi đã đồng ý. Xe về đến nhà, anh hỏi tôi: “Em thích như vậy… đẹp trai à?”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuu-beo-dan-lon-rung-ve-nha/10.html.]
Anh có vẻ háo hức muốn biết câu trả lời, tiếp tục hỏi trước khi tôi kịp mở miệng: "Bạn trai à?"
Sắc mặt của tôi không bình thường: "Không cần anh quản."
Khóe miệng anh nở một nụ cười, như là thỏa hiệp với tôi: "Cho dù em không muốn chia tay, hay là em thích anh ta, anh đều có thể tiếp nhận."
Tôi nhìn sang một bên và thấy đôi mắt đen tuyền của anh tràn ngập sự điên cuồng.
“Chỉ cần em để anh ở bên cạnh.” Giọng điệu của anh bình tĩnh, tựa hồ đang tán gẫu chuyện gia đình.
Tôi bình tĩnh hỏi Trần Dã: “Anh có biết anh đang làm gì không?”
Anh không đáp lại, từ trong hộp lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, hút vài hơi liền ho khan một tiếng.
“Làm người yêu, hoặc là tình nhân, anh đều nhận cả” anh trầm giọng nói: “Lâm Dao, đừng không cần anh.”
Tôi thờ ơ suy nghĩ một lúc, sau đó liếc nhìn những người trong thị trấn cổ, đủ loại người, cảm thấy buồn bã không thể giải thích được. Tôi biết tôi có bệnh nhưng tôi không thể uống thuốc trước mặt anh.
"Trần Dã, tôi đã hai mươi lăm tuổi, tôi là người trưởng thành," tôi muốn nhanh chóng xuống xe, sốt ruột buông lời rồi mở cửa xe.
Tôi trở về phòng và phát bệnh. Khi mẹ tôi gõ cửa và bước vào, tôi sững sờ ngồi trên sàn. Bà ấy hỏi tôi có muốn rời đi không. Tôi lắc đầu và nhìn bà ấy một cách đờ đẫn.
"Nếu như năm đó con không kiêu ngạo, nếu như con sớm phát hiện thân phận của Trần Dã, nếu như con biết anh ấy hận Tiền Hối, con nhất định sẽ không rời khỏi anh ấy… Mẹ ơi, bà anh ấy c..hết thay cho con!” Tôi nghẹn ngào nói: “Anh ấy đã không phải ngồi tù, là do con không kịp thời cứu anh ấy mà thôi”.
Mẹ vỗ nhẹ vào tay tôi, thở dài và không nói gì.
Đêm đó sau khi ngủ say, nửa đêm trong lúc mê man, tôi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm.
17.
Khi mở mắt ra, tôi thấy Trần Dã ngồi ở mép giường, tia sáng vỡ vụn trong mắt anh giống như niềm vui gỡ bỏ sự nặng nề khi tìm thấy thứ gì đó đã mất.
Khi nhìn thấy cánh cửa phòng mở ra, tôi lập tức hiểu rằng mẹ tôi đã đưa anh vào. Và mục đích hiển nhiên là để tháo gỡ nút thắt trái tim tôi trong nhiều năm qua.
Trong nhiều năm như vậy, mẹ tôi, người ở bên cạnh tôi có thể nhìn rõ tôi đang nghĩ gì. Nhưng nút thắt trong lòng không thể nói cởi là cởi được.
Vì vậy, khi Trần Dã đưa tay chạm vào tôi, tôi đã đứng dậy và né tránh. Tôi bình tĩnh nói: “Trần Dã, tôi không còn thích anh.”
Trần Dã không nói lời nào, anh từng bước đẩy tôi vào tường.
Lưng tôi dựa vào tường, ánh mắt đảo qua: "Anh định làm gì?"
Anh khịt mũi, nhẹ nhàng cởi áo khoác ra, thứ hiện ra trước mặt tôi lúc này chính là tên c..ôn đồ hung hãn trong trí nhớ của mình.
"Em không biết anh định làm gì sao? Lâm Dao, em giả bộ cái gì?” Anh khóa chặt cổ tay tôi, tôi muốn rút ra, lại không có sức lực.