Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cười Lên Em Nhé - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-06-04 12:14:31
Lượt xem: 3,152

Tôi lén lút tháo băng gạc trên vết thương, để lại những vệt m.á.u lờ mờ.

 

Mãi đến khi Tống Đà đưa tôi trốn vào một căn nhà hoang, hắn mới phát hiện ra, băng gạc vừa mới được buộc chặt trên vết thương của tôi, đã biến mất.

 

Hắn đột nhiên cau mày, lúc này, tim tôi như muốn nhảy lên cổ họng.

 

Hắn thông minh như vậy, tôi thật sự rất sợ hắn phát hiện ra tôi là nội gián, rồi b.ắ.n c.h.ế.t tôi.

 

Tôi không sợ chết, tôi chỉ là không muốn c.h.ế.t dưới tay hắn.

 

Như vậy quá nhục nhã.

 

Nhưng hình như Tống Đà không nghĩ nhiều, hắn chỉ lẳng lặng băng bó vết thương cho tôi.

 

Đau lòng nói: "Đôi bàn chân xinh đẹp như vậy, sau này chắc sẽ để lại sẹo mất."

 

"Xin lỗi, vợ yêu, có phải em sợ lắm không?"

 

Tống Đà không còn sức để chạy trốn nữa, hắn chỉ có thể ôm chặt tôi, nhẹ giọng nói: "Đều tại anh, trước đây vì Đường Vi, đã làm tổn thương em rất nhiều lần."

 

"Đáng tiếc quá, đáng lẽ chúng ta đã có con với nhau rồi."

 

"Đáng lẽ, chúng ta có thể sống tốt với nhau cả đời."

 

16.

 

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng động, người đến, không ngờ lại là hai tên thuộc hạ của Tống Đà.

 

Trong tay Tống Đà nắm rất nhiều nhân vật quan trọng.

 

Hai người nọ có chút oán hận liếc nhìn tôi, sau đó đỏ hoe mắt, nói, lần này vòng bao vây của cảnh sát quá chặt chẽ, không thể nào xông ra ngoài được.

 

Anh em đã c.h.ế.t gần hết rồi.

 

Đang nói chuyện, thì một đội cảnh sát đã đuổi đến nơi.

 

Hai người nọ đứng canh bên ngoài, muốn Tống Đà đi trước.

 

Không được, không được, trời sắp tối rồi.

 

Nếu để Tống Đà thoát được, thả hổ về rừng, lần sau muốn bắt được hắn, gần như là không thể nữa.

 

Tay tôi lén lút luồn vào trong lớp váy dày, trên đùi tôi, đang giấu một con d.a.o nhỏ.

 

Tôi rút d.a.o ra, nhanh chóng, dứt khoát, đ.â.m thẳng vào bụng Tống Đà.

 

Lúc này, hắn đang cởi áo khoác ra, sợ tôi lạnh, định khoác lên người tôi.

 

Vết m.á.u nhanh chóng loang ra trên chiếc áo sơ mi trắng muốt của hắn, hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm d.a.o của tôi.

 

Theo Tống Đà vào sinh ra tử bao nhiêu năm nay, thật ra, hắn chưa bao giờ bắt tôi phải nhúng tay vào chuyện đổ máu.

 

Đôi bàn tay tôi vẫn luôn trong sạch, còn Tống Đà, là người đầu tiên tôi giết.

 

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Hắn ngẩng đầu lên, bỗng nhiên mỉm cười, hỏi tôi: "Tại sao?"

 

Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi trắng của hắn, hắn không hề kêu gào, cũng không hề rút s.ú.n.g g.i.ế.c tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoi-len-em-nhe/chuong-14.html.]

 

Chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, chịu đựng cơn đau, lại hỏi một lần nữa: "Tiếu Tiếu, tại sao vậy?"

Nước mắt tôi òa khóa mi. Tôi hỏi Tống Đà: "Còn nhớ Châu Ngộ không?"

 

"Anh đã g.i.ế.c anh ấy, g.i.ế.c người em yêu, anh còn dám hỏi em tại sao!"

 

Tống Đà suy nghĩ một lúc, gật gật đầu, hình như đã hiểu ra rất nhiều chuyện, có chút thất vọng nói: "Thì ra, em đến đây vì tên cứng đầu đó à."

 

"Sao anh lại có chút ghen tị với hắn thế này, có một người con gái tốt như em, tình nguyện hy sinh vì hắn."

 

"Nhưng Tiếu Tiếu, hắn thật ngu ngốc, hắn hoàn toàn không biết trân trọng em."

 

"Nếu anh là hắn, nếu anh có thể gặp em sớm hơn, anh nhất định sẽ sống tốt với em, còn làm nội gián gì chứ, làm lão đại hắc bang gì chứ, làm cái gì chứ..."

 

Nghe thấy hắn mắng Châu Ngộ, tôi tức giận quát: "Tống Đà, im miệng!"

 

"Chỉ một tờ giấy khám thai giả cũng có thể lừa anh đến mức đầu óc mờ mịt."

 

"Anh thì thông minh được đến mức nào chứ?"

 

Tống Đà không biết, tình yêu tôi dành cho hắn là giả, cả việc tôi mang thai, cũng là giả.

 

Tôi vừa khóc vừa cười, tay vẫn không ngừng dùng sức, giọng nói run rẩy: "Tống Đà, tất cả đều là lừa anh, mọi thứ, đều là lừa anh."

 

"Tôi đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng, anh cũng sắp c.h.ế.t rồi."

 

Tôi muốn nhìn thấy Tống Đà sụp đổ, nhìn thấy vẻ mặt hối hận và phẫn nộ của hắn khi yêu nhầm người.

 

Nhưng hắn nôn ra một ngụm máu, trên mặt vẫn là nụ cười.

 

Hắn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Đều tại anh, say đắm sắc đẹp, Hứa Tiếu Tiếu, có biết bao nhiêu người phụ nữ vây quanh nịnh nọt anh, tại sao anh lại trót yêu em chứ? Anh đúng là tự chuốc lấy mà."

 

"Mấy tên cảnh sát đó cuối cùng cũng thông minh một lần, biết để đàn ông làm nội gián, mấy tên nằm vùng quanh anh làm việc, không ai có thể thoát khỏi tầm mắt của anh."

 

"Chỉ có em, Hứa Tiếu Tiếu, vừa nhìn thấy em, anh liền hồ đồ."

 

Hắn nhẹ nhàng dựa đầu vào vai tôi, ho hai tiếng, nói: "Lạnh quá, Tiếu Tiếu, đừng đẩy anh ra, được không?"

 

"Tiếu Tiếu, có thể, ôm anh một cái không..."

 

Tôi lạnh lùng, rút d.a.o ra, lần nữa, dứt khoát đ.â.m thẳng vào tim hắn.

 

17.

 

Ngày Tống Đà chết, không hiểu sao, tôi lại hôn mê bất tỉnh.

 

Trong lòng như có một sợi dây đứt gãy, tôi thấy mệt mỏi vô cùng.

 

Trong giấc mộng, tôi quay trở về nơi lần đầu tiên gặp gỡ Châu Ngộ.

 

Tôi ngồi co ro trong góc, lén lút suy nghĩ, phải c.h.ế.t như thế nào, mới không dọa người khác.

 

Người đàn ông đẹp trai đang hút thuốc kia, đưa hai ngón tay ra, đặt lên khóe miệng tôi, nhẹ nhàng nâng lên.

 

Anh ấy cười, dỗ dành tôi: "Hứa Tiếu Tiếu, cười lên nào."

 

_Hết_

Loading...