Cuộc Sống Mới Tuổi Bảy Mươi - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:08:49
Lượt xem: 313
"Hơn nữa, bố cả đời này đã cống hiến cho gia đình chúng ta bao nhiêu, mẹ không nghĩ đến sao? Bây giờ bố già rồi, hồi tưởng lại quá khứ cũng là chuyện thường tình thôi."
"Con cũng đã tiếp xúc với dì Trần, dì ấy là người thông tình đạt lý khéo hiểu lòng người, hai người bọn họ căn bản không có ý nghĩ xấu xa đó, chỉ là ôn lại chuyện cũ, mẹ cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy--"
Hắn thao thao bất tuyệt, tôi lặng lẽ lắng nghe, sau đó nhân lúc hắn gắp thức ăn, đứng dậy bưng đĩa thức ăn hắn thích nhất đổ vào thùng rác.
Đũa của Thẩm Dục gắp hụt, hắn trợn tròn mắt, không thể tin được mà hét lên: "Mẹ! Mẹ điên rồi sao? Rốt cuộc mẹ muốn làm gì vậy?"
Con dâu lặng lẽ kéo tay hắn, hắn càng tức giận hơn: "Bốp." một tiếng ném đũa xuống bàn.
"Được, đã không muốn cho con ăn thì đừng bao giờ nấu cho con ăn nữa, ai thiếu miếng cơm của mẹ chứ! Bố nói đúng một điều, mẹ thật sự là không thể nói lý mà!"
Nói xong, kéo con dâu và cháu trai bước đi nhanh như chớp, cháu trai còn đang đọc sách trong phòng, đột nhiên bị kéo mạnh, lập tức đỏ mắt sắp khóc.
Tôi đột nhiên nhớ đến lúc hắn bằng tuổi cháu trai, cũng từng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên dán vào tôi, giọng mềm mại nói rằng sau này lớn lên sẽ mua tất cả những thứ tốt nhất trên thế giới tặng tôi.
Có thể thấy lòng người đều sẽ thay đổi, ngay cả con cái do chính tay mình nuôi lớn cũng không ngoại lệ.
Lúc Thẩm Dục còn nhỏ, Thẩm Chi Châu bận rộn công việc không có thời gian chăm sóc, là tôi từng ngày từng ngày nuôi nó lớn, lúc đó người nó yêu nhất và thân thiết nhất chính là tôi.
Bây giờ Thẩm Chi Châu đã thành công và nổi tiếng, có thể che chở cho nó, mở đường cho tương lai của nó, đương nhiên sẽ quan trọng hơn tôi.
Nửa đêm, tôi thức dậy đi vệ sinh, lại thấy Thẩm Chi Châu ngồi xổm trước máy giặt, vẻ mặt ngơ ngác ấn nút.
Hắn nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi quay người về phòng, hắn khàn giọng gọi tôi, giọng nói mang theo sự tủi thân khó hiểu: "A Vân, quần áo của anh bẩn rồi, anh không có quần áo mặc."
Tôi lắc đầu, tiến lên ấn nút giúp hắn, máy giặt bắt đầu cấp nước và hoạt động.
"Xin lỗi A Vân, đã giấu em nhiều năm như vậy, là lỗi của anh."
Hắn cúi đầu thì thầm mở lời: "Nhưng em phải tin anh, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phá vỡ gia đình này."
Tôi nhìn hắn hồi lâu, khẽ thở dài: "Chúng ta ly hôn đi."
Hắn đột ngột ngẩng đầu, đáy mắt lóe lên tia sáng đục ngầu.
4.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoc-song-moi-tuoi-bay-muoi/chuong-3.html.]
Ngày hôm đó sau khi nói rõ ràng với Thẩm Chi Châu, cục tức trong lồng n.g.ự.c tôi như được thông suốt không ít, cả người cũng từ mơ mơ màng màng trở nên tỉnh táo.
Tôi và Thẩm Chi Châu kém nhau năm tuổi, quen nhau qua mai mối.
Lúc đó hắn là sinh viên y mới tốt nghiệp, tôi là nhân viên bình thường của một công ty, nói là mai mối, thực ra cũng có một chút nền tảng tình cảm.
Tôi biết hắn từng có một mối tình ba năm khi còn học đại học, lúc tốt nghiệp bị bố mẹ nhà gái phản đối, đành phải chia tay.
Lúc đó hắn đã kể hết chuyện qua lại giữa hắn và Trần Uyển, nói rằng chuyện cũ không nên nhắc lại, nói rằng hắn sẽ hướng về phía trước, tôi cũng gật đầu, hai người cứ thế bước vào lễ đường hôn nhân.
Một cái chớp mắt, đã năm mươi năm.
Lúc Thẩm Chi Châu còn là bác sĩ thực tập, hầu như toàn bộ thời gian đều dành cho công việc, phải theo thầy hướng dẫn làm số liệu, phải vào phòng phẫu thuật làm trợ thủ, phải khám bệnh, phải trực đêm, mọi việc trong nhà đều đổ dồn lên một mình tôi.
Lúc đó lương của hắn rất ít, tôi cũng không dám nghỉ việc.
Ban ngày tôi đi làm, buổi tối còn phải chăm sóc mẹ hắn đang ốm và đứa con còn nhỏ.
Ngay cả những ngày tháng cuối đời của mẹ hắn, tôi cũng là người ở bên từng ngày từng ngày, nhìn bà nhắm mắt thanh thản.
Lúc đó hắn hoảng hốt chạy về từ phòng phẫu thuật, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi mà run rẩy: "A Vân, A Vân, may mà có em."
Sau đó hắn bắt đầu đạt được một chút thành tựu, cuộc sống cũng dễ dàng hơn trông thấy.
Tôi tưởng rằng cả đời này của chúng tôi sẽ khổ tận cam lai, cứ thế mà trôi qua, không ngờ đến năm tôi bảy mươi tuổi, Thẩm Chi Châu bảy mươi lăm tuổi, cuối cùng cũng không thể tiếp tục được nữa.
Trước khi nghỉ hưu, tôi là một kế toán, cả đời đã tính không biết bao nhiêu sổ sách, nhưng cuối cùng lại phải tính toán tài sản của tôi và Thẩm Chi Châu sau năm mươi năm chung sống.
Tôi chuyển đến một căn nhà nhỏ đứng tên mình, cũng để lại thỏa thuận ly hôn cho Thẩm Chi Châu.
Hắn cầm tờ giấy mỏng manh đó, nửa ngày không nói gì.
Tôi nói: "Không sao, luật pháp quy định có thời gian hòa giải ba mươi ngày, ông có thể suy nghĩ kỹ lại."
Lúc dọn đồ, tôi đã vứt đi không ít đồ cũ.
Những thứ mấy chục năm không nỡ vứt đi, nhưng cũng không dùng đến, đến lúc thực sự đóng gói vứt đi, tôi lại thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, đại khái đây chính là "Dọn dẹp đồ đạc." nhỉ.
Sau khi nghe tin tôi đệ đơn ly hôn, con trai đã gửi cho tôi hàng chục tin nhắn thoại, tôi nghe vài đoạn, không có đoạn nào không trách móc tôi "Già mà không kính" "Tùy hứng làm bậy ": "Ích kỷ", tôi trực tiếp nhấn bỏ qua.