CUỘC HÔN NHÂN CỦA HÀ THẦN - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-17 19:08:08
Lượt xem: 289
1.
Khi Lữ Phương quay lại thì đã gần muộn một chút.
Mọi người trong ký túc xá đều đang ngủ, chỉ có tôi đang quấn trong ổ chăn đọc tiểu thuyết.
Cánh cửa được đẩy ra, một làn gió mát ùa vào.
Tôi theo phản xạ cau mày.
Không có lý do nào khác.
Lữ Phương ở giường trên tôi. Cô ấy khá kiêu ngạo, sau khi hẹn hò với một người bạn trai phú nhị đại, càng không để người khác trong mắt.
Một tuần có năm ngày không ở ký túc xá, và lần nào trở về cũng đã là nửa đêm.
Cô ấy còn sợ bóng tối, mỗi khi bước vào phòng sẽ bật đèn ngay, luôn đánh thức mọi người dậy.
Nhưng hôm nay lại không có.
Sau khi vào ký túc xá, cô lặng lẽ leo lên giường mà không gây ra tiếng động nào.
Không đúng... có âm thanh.
Cô ấy dường như đang nói chuyện với ai đó? Tôi vểnh tai lên lắng nghe.
"Tôi hiểu rồi... đừng nói nữa... tôi sẽ làm theo lời anh."
Giọng nói rất nhỏ, giống như tiếng thì thầm trong mơ.
Mà trong không khí có thoang thoảng mùi tanh.
Tôi nhớ những gì các tiền bối trong gia đình tôi đã nói.
Những cô hồn dã quỷ c.h.ế.t trên bờ có mùi như nhang, bởi vì họ có người nhà đến cúng bái hoặc có thể vào chùa miếu hưởng. Người trượt chân rơi xuống nước hoặc nhảy cầu t. ự t. ử sau khi hoá thành quỷ sẽ có mùi tanh.
Lữ Phương mang về một con thủy quỷ.
2.
Màn hình điện thoại của tôi dần dần tắt, tôi thở dài.
Tôi yên lặng đứng dậy xuống giường, qua ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi nhìn thấy những dấu chân dày đặc ẩm ướt trên mặt đất, kéo dài từ cửa đến chiếc thang cạnh giường.
Tôi giơ tay gõ vào mép giường, ngáp một cái, giả vờ mất kiên nhẫn.
"Nửa đêm còn chưa ngủ, cậu đang nói cái gì vậy? Có để cho người khác ngủ không?"
Một cỗ khí tức từ sau lưng xông lên, tầm mắt tập trung một chỗ, trong cơ thể có thứ gì đó bay ra.
Tiếng lẩm bẩm trên rèm đột nhiên dừng lại, cái bóng nhẹ gần như trong suốt dừng lại một lúc rồi biến mất.
Trước mặt là một thiếu niên mặc áo khoác màu đen rất thanh tú, khi nói chuyện lộ ra một chiếc răng hổ nhỏ.
"Này! Chạy nhanh đi! Hãy để ông nội Linh của bạn bắt con cá trê lớn được chỉ định để bạn đánh bại."
Đây là người báo tin của tôi, Hoàng Cơ Linh.
Đúng vậy, tôi là một Xuất Mã Tiên.
3.
Những người làm nghề như chúng tôi, tam tai bát nạn không thể tránh khỏi.
Tôi vốn yếu đuối và bệnh tật từ khi còn nhỏ, không chỉ riêng tôi mà tất cả mọi người trong gia đình tôi đều như vậy.
Ba tôi khi còn nhỏ thường xuyên đau ốm, lúc đó, gia đình chúng tôi rất nghèo, trên người ốm đau rất ít khi đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoc-hon-nhan-cua-ha-than/chuong-1.html.]
Nhưng trong thôn có một ông già nhìn ra sự tình, ông ấy khi nhìn thấy ba tôi liền nói.
"Đứa nhỏ này của nhà ngươi trên người có duyên phận."
Duyên phận có nghĩa là có tiên duyên, nhưng người có tiên duyên chưa chắc sẽ Xuất Mã.
Lúc đó, ba tôi thỉnh thoảng sẽ thu hút các thứ (ngoại quỷ, ngoại tiên). Chúng tôi gọi đó là ngoại bệnh.
Mỗi khi bị bệnh, ông lão sẽ dùng một cây kim to như cây đinh đ.â.m vào bụng, cho chảy máu, gần như khỏi bệnh.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Cho đến sau khi tôi được sinh ra, trong nhà liên tục xảy ra nhiều chuyện lớn nhỏ, tôi phải đến phòng khám hầu như mỗi ngày, không khoa trương chút nào, bảy ngày một tuần.
Tôi trong bốn ngày đều ở truyền dịch, phát sốt, cảm lạnh là chuyện thường ngày.
Ngoài ra tôi còn rất tò mò, còn thích lo chuyện bao đồng.
Tiên gia thích những đứa bé như thế này, có linh cảm mạnh, có thiên phú và yêu thích nhận việc cho mình.
Nói đến cũng lạ, bất cứ khi nào tôi ngủ, tôi sẽ mơ thấy mình bị quỷ đuổi hoặc đang làm bài kiểm tra, không biết kiểm tra cái gì, nhưng tôi luôn thất bại.
Mà những con quỷ đó mỗi lần đuổi tới cửa nhà tôi, chúng sẽ hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Hầu hết những quỷ hồn này đều xuất hiện trong nhà của một số người trong làng chúng tôi.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng một số điều tà ác đã xảy ra với những gia đình này.
Sau đó tôi không nhịn được mà nói với mẹ. Sắc mặt mẹ tôi lúc đó thay đổi, sau đó luôn dặn dò.
“Đừng nhắc tới loại chuyện này nữa.”
Cho đến khi tôi mười lăm tuổi, ở nhà xảy ra chuyện, ba con tôi suýt ch. ế. t.
Người cho chúng tôi biết chuyện gì đang xảy ra là một người dì, dì nhìn tôi vài lần nói.
"Cô bé này sắc mặt nhẹ nhàng, thiếu dương khí, phạm mệnh đồng tử*, còn mang tiên duyên, tất cả các lỗ trên cơ thể đều mở ra, khi tứ xà bát trụ hội tụ, phải lập điện.”
(Mệnh đồng tử: là một cách cục khó đoán. Người có Mệnh Đồng Tử trong Bát tự có cuộc đời không dễ nắm bắt, thăng trầm nhiều, là sướng hay khổ, là họa hay phúc đều không thể thẳng thắn, rõ ràng phân định.)
Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà đều hoảng sợ, ba tôi vội vàng hỏi.
"Sư phụ, đứa nhỏ này còn quá nhỏ, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp khác không? Nếu có thể, chúng ta sẽ không ra ngoài."
Dì kia ngước mắt lên, nghiêm túc nói. "Đây là chuyện ông không muốn là sao? Nói thật với ông, lần này chính là thời điểm mấu chốt, đây mới chỉ là bắt đầu, vượt qua được thì không sao, nhưng không được."
“Ai cũng không cứu được.”
Sau đó người thay thế quay lại, Sau khi đuổi năm con ma đi, dì kia lại cố gắng an ủi mẹ tôi.
“Các người cũng nên cởi mở, đây chính là số phận của cô bé.”
“Cô bé sinh ra để ăn bát cơm này.”
Về sau tôi càng ngày càng gặp nhiều tai họa, có thể nói là vận mệnh sa sút.”
May mắn thay, cuối cùng tôi đã sống sót.
Sau khi thi đại học không lâu, tiên gia liền truyền tin cho tôi và lập điện.
Có lẽ vì tôi còn trẻ nên Tiên gia không vội nhận việc, mà chỉ cho tôi vừa đi học vừa tu luyện.
Sau đó, tôi cầm theo giấy báo, toàn bộ đồ đạc của mình rồi rời khỏi vùng Đông Bắc đến thủ đô để học đại học.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi làm việc kể từ khi thành lập điện thờ.