Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:09:09
Lượt xem: 567
Tôi khó nhọc nuốt nước miếng, bắp đùi cũng bất giác run rẩy. Dựa vào góc nhìn hiện nay của tôi thì không thể nào đoán được trong tay của Du Giai đang cầm gì, nhưng nhờ vào máy tính bảng đã hack nên tôi biết rất rõ thứ cô ta đang cầm kia chính là axit sunfuric. Còn là thứ axit sunfuric có nồng độ cực cao, sẽ ngay lập tức ăn mòn vào da thịt của con người.
Đôi môi tôi không ngừng mấp máy nhưng lại chẳng biết nên nói gì để ổn định được cục diện. Lúc này, bên tai lại vang lên tiếng nói của Giang Phong: "Du Giai hả? Sao em lại ở đây? Không phải nói là tăng ca sao? Nhưng mà cũng đúng lúc lắm! Hôm nay sinh nhật anh, tới ăn chung luôn nhé?"
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu. Chỉ thấy Giang Phong chẳng biết từ lúc nào đã buông tay tôi ra, đang từng bước đi về hướng Du Giai.
Cái tên ngốc này!
Tôi cắn chặt răng, liều mạng xông tới trước để kéo anh ấy lại nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước. Du Giai híp mắt cười đồng ý, nhưng đồng thời cũng tạt thứ ở trong tay ra…
Toàn bộ quá trình còn chưa tới ba giây...
"Xèo..."
Mùi đồ vật bị cháy khét nhanh chóng tràn ngập khắp không gian. Giang Phong khuỵu người xuống, đau đớn ôm mặt.
Xuyên qua kẽ hở của hai tay, tôi có thể trông thấy được hình dáng của anh ấy ngay bây giờ… Các bắp thịt trên khuôn mặt đều như bị ăn mòn gần hết, da thịt cháy đen bao phủ nhãn cầu, quả thật là giống y như quái vật trong phim kinh dị.
Đáy lòng tôi run rẩy, đầu óc cũng nhanh chóng trở nên trống rỗng. Vào đúng lúc này, Du Giai bất chợt quay đầu nhìn tôi.
Cô ta tươi cười cầm lọ thủy tinh trong tay, khẽ thì thầm nói với tôi: "Niệm Niệm à, đừng căng thẳng, rất nhanh rồi sẽ đến lượt cậu thôi!"
Đôi chân tôi run rẩy càng thêm kịch liệt. Tôi rõ ràng là đang rất sợ, rất muốn chạy khỏi nơi này nhưng cơ thể lại như rót chì không nhúc nhích được. Đúng lúc đó, một tiếng nói tê tâm liệt phế vang lên: "Niệm Niệm! Mau chạy đi!!!"
21.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoc-goi-den-tu-tuong-lai/chuong-7.html.]
Tôi cúi đầu nhìn, chứng kiến Giang Phong đang phải cố chịu đựng đau đớn, liều mạng kéo lại Du Giai.
Du Giai nhíu mày không ngừng đ.ấ.m đá vào người Giang Phong, giọng nói cũng vô cùng bén nhọn: "Buông tôi ra! Tôi không phải muốn g.i.ế.c anh!"
Giang Phong vì bị axit ăn mòn mà vẻ mặt đau khổ đến kịch liệt. Nét cấm dục nhã nhặn khi xưa đã không còn, nay chỉ sót lại là vẻ dữ tợn. Tôi theo bản năng muốn bước tới cứu anh nhưng Giang Phong lại giống như nhận ra bèn khó khăn ngẩng đầu nói: "Mặc kệ anh! Mau chạy đi! Sống được người nào hay người đó, nếu không thì cả hai chúng ta đều phải c.h.ế.t đó!"
Câu nói này đã khiến tôi tỉnh!
Trong tay của Du Giai đang có axit sunfuric nồng độ cao, lực sát thương cực lớn. Mà theo như "Tôi" trên máy tính bảng đã nói thì rất có khả năng Du Giai vẫn còn liên hệ với những người khác. Nếu như cứ tiếp tục trì hoãn, hai chúng tôi đều sẽ phải c.h.ế.t là không thể nghi ngờ.
Tôi không thể phụ đi ý tốt của Giang Phong được!
Khóe mắt có chút phát nóng, tôi lau nước mắt tự ép mình phải nhẫn tâm chạy ngược về hướng khác. Trong tòa nhà tư nhân này chỉ có hai lối đi. Một cái ở bên trái và một cái ở bên phải. Lối đi bên trái đã bị chặn nên tôi chỉ có thể liều mạng cắm đầu chạy về hướng bên phải. Lối đi bên phải thì bình thường lại hiếm khi có ai dùng, lờ mờ hiện lên vài tia ánh sáng…
Khoảng mười phút sau, cuối cùng tôi cũng đã bắt gặp được ánh sáng.
Đôi mắt tôi sáng lên, lặng lẽ gia tăng tốc độ. Trong đầu còn vừa chạy vừa diễn tập thử phải ứng phó ra sao với những tình huống tiếp theo.
Tôi nhớ mang máng rằng cách khu dân cư này khoảng 800m có một cái bốt điện thoại sử dụng tiền xu. Mặc dù nó đã cũ lắm rồi nhưng vẫn còn có thể cố gắng sử dụng được, mà trong túi của tôi cũng vừa hay còn sót lại vài xu tiền thừa.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Lối ra đã ngày càng gần, lòng tôi cũng có chút thả lỏng. Nhưng đúng vào lúc này, phía trước lại hiện lên hai bóng người...
"Chát!"
Tôi vừa phóng ra khỏi cửa liền ăn ngay một cái tát vào mặt.