Cuộc Gọi Đến Từ Tương Lai - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:10:22
Lượt xem: 1,599
28.
Trước khi ý thức hoàn toàn tiêu tán, tôi cố sức chống cự, giọng điệu bi thảm hỏi anh ta: "Nhưng anh... rốt cuộc tại sao lại muốn g.i.ế.c tôi?"
Giang Phong ngồi xổm xuống, vẻ mặt cực kỳ chán ghét nhìn tôi: "Cô biết không Cố Niệm, thật ra tôi đã sớm chán ngấy cô từ lâu lắm rồi. Cô vừa đần độn lại còn khô khan, chẳng có chút mùi vị phụ nữ gì cả! Lúc trên giường cũng nhàm chán muốn chết! Tôi đã sớm chán ngấy cô tới tận cổ, nhưng muốn đá thì lại khó..."
Giang Phong vừa nói dứt lời liền nhìn về phía Du Giai, nơi đáy mắt tràn ngập vẻ dịu dàng mà tôi chưa từng được thấy qua.
"Giai Giai bị bệnh, cần phải đổi nội tạng mà vừa khéo nội tạng của cô thì lại rất tương hợp với cô ấy. Dù sao thì đằng nào cô chẳng chết, đi sớm chút nhường cho Giai Giai cơ hội sống chẳng phải tốt hơn sao? Dù gì… cô ấy cũng là người bạn thân thiết nhất của cô. Cô cũng đâu nỡ lòng nào nhìn cô ấy c.h.ế.t đi chứ, có phải không?"
Lời này thật sự đã chọc điên tôi! Thật buồn cười...
Vì để đoạt lấy nội tạng của tôi mà người bạn tôi tin tưởng nhất lại cùng người tôi yêu nhất bắt tay phản bội tôi. Bọn họ hợp sức diễn ra vở kịch này. Du Giai phụ trách hát mặt đỏ, đẩy tôi từng bước đi đến bờ vực sụp đổ. Còn Giang Phong thì lại phụ trách hát mặt trắng, giành lấy sự tín nhiệm của tôi.
Từ đầu đến cuối, bọn họ đều chưa từng để tôi vào mắt!
Tôi mà có c.h.ế.t thì cũng chỉ trên danh nghĩa bị trượt chân té chết! Bởi vì bọn họ đã che đậy dấu vết quá tốt nên khi cảnh sát đến, chắc chắn sẽ không tìm được dấu vân tay hay dấu chân.
Tôi trợn mắt nhìn chòng chọc vào đôi cẩu nam nữ này, trong đáy mắt tràn đầy sự phẫn nộ. Vào lúc này, Du Giai lại hối thúc nói: "Anh mau báo cảnh sát đi! Nếu cô ta c.h.ế.t quá 24h thì nội tạng không dùng được nữa đâu."
Tháng trước, Du Giai có lừa tôi ký vào một tờ đơn tình nguyện hiến tặng nội tạng không yêu cầu hồi đáp, còn cười vui vẻ nói muốn cùng tôi cống hiến cho tổ quốc.
Tôi còn tưởng là cô ta tốt bụng thật, nhưng hoá ra cô ta tính toán hết thảy chỉ vì bản thân mình.
Bởi vì sợ nội tạng sẽ không còn tươi sống, Giang Phong liền vừa gọi điện thoại, vừa dẫn Du Giai đi lên trên, định giả vờ hoàn toàn không hay biết tôi đã tử vong. Nhưng khi đi đến cạnh cầu thang, Giang Phong đột nhiên dừng lại. Gã hoang mang cầm điện thoại lầu bầu: "Kỳ vậy? Sao không có tín hiệu?"
Đột nhiên vừa dứt lời liền có một tiếng "Keng!" thật lớn vang lên, nắp cống đã bị dời đi đột ngột đậy lại như cũ...
Giang Phong và Du Giai sững sờ đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc ngước lên trên. Tôi ở phía sau bọn họ m.á.u me đầy mình chậm rãi ngồi dậy cười nói: "Chẳng lẽ hai người thật sự cho rằng cái gì tôi cũng không biết sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoc-goi-den-tu-tuong-lai/chuong-11.html.]
29.
Giang Phong và Du Giai tái mặt hoảng hồn.
Giang Phong, kẻ đã tận tay đẩy tôi xuống lắp bắp chỉ vào tôi nói: "Cô... làm sao cô có thể..."
Tôi cướp lời nói: "Sao có thể còn sống được à?"
Tôi nhếch môi cười, móc bịch m.á.u đã được chuẩn bị từ trước ở phía sau lưng ra lắc lư: "Thấy không? Đây không phải m.á.u của tôi đâu!"
Tôi vừa nói dứt lời còn nhảy thình thịch lên "nền xi măng". Mặt sàn nhìn như cứng chắc nhưng khi chịu lực thì rõ ràng đã có chút lún xuống. Đây căn bản không phải là nền xi măng mà thực chất chỉ là một chiếc nệm lò xo được cải trang thành nền xi măng.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngay từ đầu, tôi chưa từng tin vào hai cái "Tôi" đến từ tương lai kia! Nếu dựa vào trình độ khoa học hiện nay thì rõ ràng cái việc có thể giao tiếp với bản thân trong quá khứ là một chuyện tuyệt đối không có khả năng! Mà bản thân tôi thì cũng chưa bao giờ đặt niềm tin vào thần thánh hay ma quỷ!
Từ lúc thấy máy tính bảng bị trục trặc thì tôi đã biết đây là một mưu đồ...
Sau thời gian khiếp sợ ngắn ngủi, Giang Phong cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Gã nhíu mày hỏi tôi: "Cô phát hiện ra từ khi nào?"
Tôi đáp: "Tháng trước."
Vào tháng trước, khi tôi đang yên lành đi trên đường thì đột nhiên lại bị một chiếc xe chạy ngược chiều đ.â.m trúng. May mà tránh né kịp nên tôi cũng không bị động đến gân cốt, chỉ là vì mất m.á.u quá nhiều nên cần truyền m.á.u thôi. Sau khi mọi việc xong xuôi, bên phía cảnh sát phụ trách điều tra vụ án đã báo với tôi rằng chiếc xe gây tai nạn là loại xe secondhand đã bị tháo biển số. Với lại, trên xe cũng không có người điều khiển...
Khi tôi muốn truy cứu đến cùng thì Giang Phong và Du Giai lại cứ luôn kẻ xướng người họa âm thầm ám chỉ tôi không cần phải làm như thế. Kể từ đó, tôi bắt đầu mơ hồ cảm thấy có mờ ám.
Nhưng tôi vẫn không để lộ ra mà chỉ yên lặng thuận theo ý bọn họ, không cố chấp muốn truy cứu tới cùng nữa. Có điều, vừa quay lưng tôi liền âm thầm thuê thám tử đi điều tra.
Rất nhanh, tôi đã lần theo từ những manh mối còn sót lại mà phục dựng được câu chuyện cũ. Chiếc xe secondhand bị vứt đi kia là thuộc về bà con xa của nhà Giang Phong.