Cuộc chiến giữa gen siêu nam và bệnh kiều - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-03 18:02:58
Lượt xem: 32
4
Cửa mở ra.
Tay cầm da.o của tôi từ từ hạ xuống.
Chồng tôi nhìn qua tay tôi, từ từ tiến lại gần, lấy con d.a.o ra khỏi tay tôi.
Anh ấy nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, rồi ôm tôi vào lòng.
"Đừng nóng giận."
"Nhớ lại những gì anh và em đã nói, gia đình chúng ta phải bình an, hạnh phúc đoàn viên."
Anh ấy thì thầm an ủi bên tai tôi.
Trong phòng khách, tiếng cổ vũ từ trận đấu bóng đá trên TV lớn đến mức chói tai.
Con heo mập nằm trên ghế sofa không hề hay biết vừa rồi nó đã trải qua một cuộc đấu tranh sinh tử.
Tôi có phần mất kiểm soát, bữa tối là do chồng tôi nấu.
Anh ấy đặc biệt nấu những món tôi thích.
Đáng tiếc chưa ăn được bao nhiêu thì đã bị Giang Nguyên lật đổ bàn ăn.
Nó trợn trừng mắt, đưa tay định đẩy tôi.
"Thẩm Tâm Nhu đâu! Không phải nói là kêu nó về để chơi với tôi sao!"
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cuoc-chien-giua-gen-sieu-nam-va-benh-kieu/chuong-5.html.]
Chồng tôi đột ngột đứng dậy, người đàn ông cao hơn 1m9 đứng chắn trước mặt Giang Nguyên.
Anh trông có vẻ thư sinh, nhưng thực tế lại biết cả tán thủ lẫn Muay Thái, khi mặt mày sa sầm rất có sức đe dọa.
Giang Nguyên bị dọa lùi lại hai bước, sau đó nổi điên lên định đánh người.
Nhưng lại bị Thẩm Uyên tiện tay đẩy ra.
"Giang Nguyên, mẹ cậu lại có thai rồi." Anh ấy bình tĩnh nói.
Giang Nguyên đứng sững tại chỗ: "Liên quan gì đến tôi!"
"Tất nhiên là có liên quan đến cậu."
Thẩm Uyên tiếp tục: "Đã mang thai bốn tháng rồi, qua kiểm tra cũng là gen siêu nam, có thể xác định là một bé trai."
"Tôi vốn định sau này sẽ để lại tài sản cho cậu. Nhưng, vì còn có thêm một bé trai nữa, tôi phải suy nghĩ kĩ lại xem ai sẽ là người thừa kế tài sản của tôi."
Thẩm Uyên tính cách điềm đạm, làm giáo viên nhiều năm rất có uy lực.
Điều làm Giang Nguyên kiêng dè nhất là khả năng chiến đấu của anh ấy.
Giang Nguyên dù có nóng nảy đến đâu cũng không dám liều lĩnh gây sự.
"Tất nhiên, nếu cậu đồng ý chia một nửa những gì cậu đang có cho em trai cậu cũng được."
Giang Nguyên mặt đỏ bừng, đá một cái làm đổ chiếc ghế.
"Tao mới không thèm mấy thứ này!"
Nó quay đầu đi về phòng đóng sầm cửa.