Cung Nữ Trở Mình - Chương 9. Không còn khác biệt
Cập nhật lúc: 2024-07-28 16:27:13
Lượt xem: 257
Hoàng hậu mặt xanh tái dẫn người rời đi.
Quý phi nháy mắt với ta, lặng lẽ giơ ngón cái.
Rồi nàng tiến gần tai ta thì thầm:
- Nguyệt Quý nhân quả nhiên lợi hại. Lần này làm tốt lắm, yên tâm đi, những gì ta đã hứa, sẽ không thiếu một thứ.
Ta hành lễ tiễn quý phi ra ngoài.
Trong đại điện, Mai Thu Hương đang móc họng muốn nôn thuốc ra, những hạ nhân khác đều là người của hoàng hậu và Quý phi, vốn không có ai trung thành, lúc này đều trốn tránh để không bị trừng phạt.
Thấy ta bước vào, Mai Thu Hương nhào tới:
- Thu Nguyệt, ngươi là tiện tỳ, không ngờ ngươi lại phản chủ như vậy, đợi đấy, ta sẽ viết thư cho phụ hoàng g.i.ế.c cả nhà ngươi, cả nhà Thu Cúc nữa. Không bảo vệ được chủ tử, các ngươi đều đáng chết.
Ta bật cười:
- Chúng ta đã c.h.ế.t một lần rồi, chính vì bảo vệ ngươi mà chết. Mạng này sớm đã trả cho ngươi, ngươi còn muốn gì nữa?
Ta ngồi ở chỗ cao hơn ả, thưởng thức bộ dạng lấm lem thuốc của Mai Thu Hương. Giọng của ta uy nghiêm:
- Không sai, là hạ nhân thì phải trung thành bảo vệ chủ tử. Nhưng vấn đề là chủ tử phải xứng là chủ tử trước ta. Chúng ta coi ngươi như gia đình, vì ngươi mà hy sinh cả mạng sống. Nhưng ngươi thì sao, coi chúng ta là đồ ngốc, là công cụ, vì tình yêu và danh vọng của ngươi, không chớp mắt mà bỏ rơi chúng ta. Vì thế, kiếp này, ngươi không xứng đáng có hạ nhân trung thành nữa.
Ta nhấp một ngụm trà, dịu dàng nói tiếp:
- Yên tâm đi, ta biết ngươi giả bộ rộng lượng nhưng thực ra là ích kỷ độc ác, Quý phi đã sớm phái người đón gia đình ta và Thu Cúc đi. Thu Cúc cũng đã ra khỏi cung có cuộc sống tốt. Kiếp này, vì tình yêu của ngươi, ngươi chỉ có thể một mình đấu tranh.
Ta đứng dậy, phủi bụi không tồn tại trên người, tốt bụng nhắc nhở:
- Thuốc sau một nén nhang sẽ phát tác, đau bụng không chịu nổi. Tiếng ồn quá lớn, ta nên tránh đi trước. Nhưng ta sẽ gọi thái y cho ngươi, dù sao ta cũng không làm được việc thấy người chịu khổ mà bảo ngươi nhẫn nhịn.
Ta đứng ngoài cửa nghe tiếng kêu thảm thiết của Mai Thu Hương một lúc lâu.
Qua làn mây trắng, ta và bản thân bị hành hạ kiếp trước như gặp nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cung-nu-tro-minh/chuong-9-khong-con-khac-biet.html.]
Thu Nguyệt, từ nay ngươi sẽ không phải chịu bất kỳ đau đớn nào nữa, không ai có thể làm tổn thương ngươi.
Thu Hà bước lên báo cáo:
- Tiểu chủ, Thu Cúc đã an toàn ra khỏi cung, nô tỳ đã đưa bạc và điền sản đã chuẩn bị cho nàng ấy, mẫu thân của Thu Cúc đã đón nàng ấy, nàng ấy mới rời khỏi hoàng cung, chắc một thời gian sẽ nghĩ thông suốt.
Ta gật đầu, hài lòng. Ta nhân cơ hội này đuổi Thu Cúc ra khỏi hoàng cung, cũng là đẩy nàng cách xa khỏi thảm cảnh bị thái giám lăng nhục. Có số tiền ta cho, còn có gia đình bên cạnh, chắc chắn kiếp này Thu Cúc có thể sống bình yên và hạnh phúc.
Hoàng thượng đến khi ta vừa tiễn thái y khám xong cho Mai Thu Hương về. Tha chớp mắt nén lệ, nghẹn ngào an ủi hắn:
- Bệ hạ yên tâm, nương nương vừa mới được chẩn trị, hạ nhân đã nấu thuốc điều trị thân thể cho ngài ấy rồi.
Nhìn ta bận rộn trước sau, sắc mặt lo lắng, hoàng thượng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán ta:
- Nguyệt nhi, nếu hậu cung tất cả nữ nhân đều hiểu chuyện như nàng, hiểu trẫm, thì tốt biết bao.
Trước kia, hoàng thượng đã từng đặt Mai Thu Hương nơi đầu quả tim, sủng ái cưng chìu. Thế nhưng, bất cứ nam nhân nào cũng sẽ vì sự tranh đấu nơi hậu trạch mà mệt mỏi. Huống hồ chi, nơi hậu cung không chỉ là tranh sủng mà còn là tranh quyền. Thế nên, trải qua nhiều lần bị Mai Thu Hương gây hiềm khích với các phi tần, dẫn đến ảnh hưởng mối quan hệ với quan lại nơi triều chính, hoàng thượng đã bắt đầu có phần không kiên nhẫn với Mai Thu Hương nữa.
Trước lời cảm thán của hoàng thượng, ta không tự kiêu, cũng không nịnh nọt, chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Hoàng thượng đừng lấy thần thiếp ra làm trò cười. Thần thiếp vốn tính tình khô khan, hoàng thượng nhìn hai ngày sẽ chán ngay thôi.
Ta vẫn giữ nụ cười trên môi, nũng nịu đẩy nhẹ cánh tay của hoàng thượng:
- Hoàng thượng mau vào xem nương nương đi, thần thiếp không quấy rầy nữa.
Lông mày hoàng thượng giãn ra, cười tươi bước vào phòng.
Ban đầu hoàng thượng thương tiếc Mai Thu Hương, đối với việc làm của thái hậu và hoàng hậu hôm nay cực kỳ bất mãn. Thế nên ngài ấy vừa xử lý xong công vụ liền vội vàng đến thăm ả ta.
Nhưng Mai Thu Hương vốn vừa bị kích động, ả ta làm sao nuốt trôi cơn giận này. Lúc này ả sắc bén không chịu nhượng bộ, còn đâu dáng vẻ thanh cao của ngày xưa?
Mai Thu Hương không còn nét khác biệt, hòa vào đám oanh yến nơi hậu cung, hoàng thượng còn có thể quan tâm đến ả ta bao lâu?