Cung nữ Lâm Bất Cai - 9
Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:15:55
Lượt xem: 1,125
Hiện tại ta đã biết tại sao những tiểu cô nương kia khi tiến cung lại khóc thảm như vậy, hóa ra là vào cung này, ngay cả trái tim này cũng không thể tự mình làm chủ được.
Không biết đã bao lâu, một mùi thơm quen thuộc phả vào mũi ta.
Ta quay đầu lại và thấy Hồ đại nhân đang đi về phía mình, cũng giống như đêm hôm đó, y phục của ngài có hơi hở ra và những giọt nước vẫn còn đọng lại trên tóc có lẽ vừa mới tắm xong, xung quanh làn khói sương, được ánh nến vàng trong đại sảnh phản chiếu, trông ngài giống như người trên trời giáng trần vậy.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta phản ứng lại, nghĩ đến hoàn cảnh bây giờ của mình, mặt ta đỏ bừng lên rồi vùi mình vào chăn bhắn.
“Đại... đại nhân... ta, ta...” Ta sợ, sợ rằng ngài ấy sẽ nhìn thấy ta như thế này.
Ta không biết phải nói gì, nhưng nước mắt lại trào ra.
Vừa rồi không cảm nhận được gì, nhưng khi Hồ đại nhân đến, ta lại cảm thấy vô cùng đau khổ. Rõ ràng, lúc đầu ta muốn gả cho ngài ấy và ta cũng muốn ở bên Lăng Vân Nhi mãi mãi, bây giờ ta lại trở thành thê thϊếp của hoàng thượng, hơn nữa lại có thể ở bên Lăng Vân Nhi.
Nhưng ta lại cảm thấy rất oan ức.
Ta chỉ muốn gả cho Hồ đại nhân, hiện tại không những không thể gả cho ngài ấy, còn để ngài ấy thấy bộ dạng này của ta.
Trong làn sương mờ ảo kia, ta thấy Hồ đại nhân nhướng mày cười thầm. TruyenHD
Ngài ấy bước nhanh đến giường và đẩy chăn bhắn ra khỏi mặt ta.
Khuôn mặt của ngài ấy sát vào mặt ta, ta có thể cảm giác được hơi thở ấm áp của ngài đang phả vào mặt, lúc này, tim ta như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, vội vàng nói: “Đại nhân! Ngài mau đi đi, nếu để hoàng thượng nhìn thấy….”
Bản thân ta chẳng có người thân nào, c.h.ế.t đi cũng chả sao nhưng, nhưng ta không thể liên lụy đến Hồ đại nhân được.
Hồ đại nhân cười lên, ta mới vô tình thấy được hai má lúm đồng tiền trên khóe miệng của ngài.
Hồ đại nhân chạm chạm vào đầu mũi của ta, ta nghe ngài ấy nói:”Ta không phải là đại nhân, ta là hoàng thượng.”
Ta thực sự chưa từng nghe qua hoàng thượng còn có huynh đệ sinh đôi.
Ta mở to mắt nhìn ngài, cảm giác như là ngài ấy đang lừa ta.
10.
Hồ đại nhân …Lăng Nguyệt không hề lừa ta,ngài ấy đúng thật là hoàng thượng
Bởi vì ngài ấy nằm bên cạnh ta cả buổi tối, nhưng không có một ai xhắn vào bắt ngài vì tội phạm thượng rồi đem đi chặt đầu.
Ta nhìn Lăng Nguyệt trong bộ y phục màu vàng tươi như lời đồn ở trước mặt mình, cảm thấy nhìn bản thân chìm vào một giấc mơ vậy, mọi thứ xung quanh đều có vẻ không thật lắm.
“Ngài, không phải ngài nói ngài họ Hồ sao?” Hai tay ta nắm chặt lấy tấm chăn nhẹ nhàng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cung-nu-lam-bat-cai/9.html.]
Phải là họ Lăng mới đúng chứ.
Người thám giám đang mặc y phục cho Lăng Nguyệt, tay run cầm cập
Ta cắn lấy bờ môi dưới của mình, ta đã biết vì sao hắn run như vậy.
Ta cũng tự cảm thấy lời nói của mình thật không hợp lễ nghi, nhưng người trước mặt ta không chỉ là cửu ngũ chí tôn mà ai ai cũng sợ, ngài ấy còn là Hồ đại nhân, người hay nhìn ta rồi mỉm cười.
Lăng Nguyệt nhìn ta một cái, ta cũng rõ ràng nhìn thấy trong ánh mắt của ngài có một nụ cười.
Ngài ấy đợi thái giám kia sửa sang y phục xong mới dịu dàng nói: “Nàng ngủ thêm chút đi.”
Ta lại xem như thật rồi ngủ thiết đi.
Khi ta tỉnh dậy, Linh lung, người đi cùng ta tới Chung Túy cung, đang đợi sẵn ở bên cạnh, thấy ta tỉnh dậy liền đi đến.
“Nương nương tỉnh rồi à? Nô tỳ đã mang hết y phục sang cho người rồi. Nô tỳ bây giờ sẽ phụ trách giúp nương nương thay y phục.”
Ta mới nhận ra mình vẫn đang khỏa thân nằm trên giường, nghĩ đến hai tai bỗng nóng bừng lên.
Linh Lung là người ta đưa từ Ngọc Tuyền cung đến, vì ta thấy nàng ấy là người làm mọi việc đều rất tốt.
Ta thấy nàng ấy vừa thay y phục cho mình, vừa nhìn vào chiếc giường sạch sẽ kia, ta biết nàng ấy đang nghĩ gì lúc này.
Hoàng thượng đã không hề làm gì ta đêm qua và những điều Ma Ma nói cũng không hề xảy ra.
“Nương nương?” Linh lung trong mắt ẩn chứa một chút vẻ kinh hãi.
Ta lập tức giật mình, vội vàng giải thích: “Không, không...Hoàng thượng... Hoàng thượng tối hôm qua không đυ.ng vào ta.”
Thực sự không chạm vào ta. Ta lúc đó một lòng lo sợ sẽ có người từ ngoài xhắn vào bắt lấy Hồ đại nhân đem đi c.h.é.m đầu, không biết có phải vì quá lo lắng không mà ta tự dưng cũng ngủ thiết đi...
Linh lung cũng không biết tại sao đêm qua hoàng thượng không chạm vào ta, vì vậy lông mày của nàng ấy càng nhíu chặt hơn.
Khi ta và Linh Lung quay lại Chung Túy cung, Lăng Vân Nhi đã ăn gần hết món tráng miệng trên đĩa trước mặt nàng, khi thấy ta quay lại, nàng ấy bật dậy mỉm cười rồi cúi đầu nhìn ta một cách thận trọng.
Lúc đầu, ta còn hơi oán giận với nàng ấy, nhưng bây giờ ta đã mềm lòng ngay lập tức khi thấy dáng vẻ này của nàng.
Ta bước tới, nắm tay nàng rồi cùng ngồi xuống, ta nhìn nàng: “Công chúa sao người không nói cho ta biết?”
Người không nói cho ta biết Hồ đại nhân là hoàng thượng, khiến ta làm chuyện xấu hổ.hết lần này tới lần khác.
Lăng Vân Nhi nhanh chóng nhìn ta, một lúc sau ta thấy tai nàng ấy đỏ bừng.