Cung nữ Lâm Bất Cai - 7
Cập nhật lúc: 2024-08-04 18:15:22
Lượt xem: 1,357
Ta không kiềm được mà nở nụ cười, ta biết nàng ta sẽ thích nó, nhưng nhìn nàng như thế này khiến ta cảm thấy vô cùng vui sướиɠ.
Sau khi để Lăng Vân Nhi chơi một lúc, cả điện đều tràn ngập tiếng lục lạc, vì vậy ta mới thu lại, cầm lấy chiếc lục lạc trên tay nàng.
Ta đặt nó vào một chiếc hộp bên cạnh giường và nói với nàng ấy, “Công chúa, hôm nay muộn rồi, ngày mai chúng ta mới chơi tiếp có được không?”
Lăng Vân Nhi ngoan ngoãn nằm xuống, kéo chăn lên rồi nói một tiếng được.
Thật hiếm khi thấy nàng ấy lanh trí như vậy,trong lòng ta chỉ nghĩ ngày sau sẽ đến đa tạ Linh lung.
Ngay sau khi ta đóng cửa cung, ta quay lại thì nhìn thấy Hồ đại nhân.
Hồ đại nhân dường như vừa mới tắm xong, trên tóc còn vương lại những giọt nước, trong không khí có một mùi thơm khó tả.
Ta nhanh chóng nhìn xung quanh, cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy không có ai ở đó, may là không có ai thường đi bộ xung quanh Ngọc Tuyền cung.
“ Hồ đại nhân?” Ta bước tới và cúi đầu.
Hồ đại nhân gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo: “Quên mất đưa cho Vân Nhi.”
Ta không nhận thấy điều gì không đúng, nhưng khi ta đưa tay định lấy chiếc hộp, chiếc áo choàng của ngài ấy tuột ra.
Vào mùa đông này, vừa tắm xong là đã hơi lạnh rồi, nếu không quấn chặt y phục sẽ rất dễ bị cảm lạnh.
Khi phát hiện ra tay mình đang nắm chặt lấy áo của Hồ đại nhân, ta chỉ muốn chặt đứt tay mình ra.
“Ta, ta, ta… không… nô tỳ… nô tỳ, bởi vì nô tỳ sợ rằng ngài sẽ bị cảm lạnh.” Đầu ngón tay của ta đang run rẩy.
Ngài... có tin không?
Hồ đại nhân nhướng mày nhìn xuống bàn tay ta đang nắm chặt lấy áo của ngài đến mức sắp biến dạng.
Ta kêu lên một tiếng, vội vàng bỏ ra thật nhanh rồi quay người bỏ chạy.
“Khâu Nhiên.” Ta nghe thấy một nụ cười dịu dàng trong giọng nói của Hồ đại nhân.
Ta quay lại với vẻ mặt buồn bã, chỉ cầu xin ngài đừng đưa ta đến Tông Nhân phủ.
“Ngươi quên lấy quà của Vân Nhi.”
8.
Sau khi ta cợt nhả Hồ đại nhân vào ngày hôm đó, đêm đó quay về ta đã mơ thấy ngài ấy.
Điều này đã từng khiến ta cảm thấy mình giống một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Nhưng càng nghĩ ta lại càng mơ thấy ngài nhiều hơn, những chuyện xảy ra trong mơ lại càng không thể tin được.
Ta đã nghĩ rằng bản thân mình bị bệnh rồi, đã vậy bệnh còn không hề nhẹ.
Vì vậy, khi thái y đến để kiểm tra mạch định kỳ cho Lăng Vân Nhi, ta đã nhanh miệng hỏi một câu.
“Hà thái y, có cách nào chữa được mộng tưởng quá mức không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cung-nu-lam-bat-cai/7.html.]
Hà thái y một tháng sẽ đến Ngọc Tuyền cung hai hoặc ba lần, ngài ấy cũng rất thân thiết với ta, nghe ta nói vậy, ngài đã cho ta một đơn thuốc trị mất ngủ và mơ nhiều.
Sau khi dùng xong phương thuốc này, ta đã nghe được một tin quan trọng.
Ta nghe nói rằng hoàng thượng đã nhìn trúng một cung nữ của Ngọc Tuyền cung.
Biết tin chắc là giả, ta chợt thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân cũng không tới nổi là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga nữa.
Hồ đại nhân thân phận cao quý cỡ nào, nhưng sao có thể cao quý được như hoàng thượng?
So với cung nữ dám cả gan mơ tưởng đến hoàng thượng kia, ta nguyện ý nhường thân phận con cóc này lại cho cô ta.
Nhưng hóa ra tin tức hoàng thượng sủng ái một cung nữ ở Ngọc Tuyền cung không thể thật hơn nữa.
Bởi vì hoàng thượng đã ban tặng rất nhiều thứ cho Ngọc Tuyền cung, một số thứ trong số đó thoạt nhìn cũng không phải là dành cho Lăng Vân Nhi.
Ta nhìn Thúy Nhi có vẻ rất bình tĩnh đứng bên cạnh mình và chợt nhớ đến dáng vẻ ngượng ngùng của nàng ấy trong yến tiệc ngày hôm đó.
!!!
Hoàng thượng đã nhìn trúng Thúy Nhi!
Nhan sắc của Thúy Nhi cũng đã thuộc hàng đầu trong trong Ngọc Tuyền cung này rồi, nếu bây giờ nói nàng ta được hoàng thượng sủng ái thì ta cũng không thấy lạ chút nào.
Công công đem những lễ vật tới rồi liếc nhìn bọn ta, ta càng thêm tin tưởng người đó chính là Thúy Nhi!
Nếu như sau này Thúy Nhi một bước thành phượng hoàng, được phong phi vị, chẳng phải ta cũng sẽ được hưởng chút lợi hay sao?
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Nghĩ đến như vậy, ta nháy mắt với Thúy Nhi: “Thúy Nhi tỷ tỷ ~”
Thúy Nhi lại giả vờ rất thuần chất, nhìn ta với ánh mắt khinh bỉ: “Thuốc do Hà thái y kê cho ngươi, ngươi dùng đến ngốc rồi à?”
Cô còn cứ giả vờ, nói không chừng trong lòng vui sướиɠ đến ngốc luôn rồi.
Ta mỉm cười nhìn nàng ấy, như nhìn một pho tượng Phật bằng vàng.
Đến tối, lúc ta đang nấu thuốc, mới phát hiện dường như có điều gì đó không ổn.
Hoàng thượng rất thích Thúy Nhi, nếu không sẽ không đột nhiên phái người mang nhiều đồ như vậy tới Ngọc Tuyền cung.
Điều đó có nghĩa là đây không phải suy nghĩ viển vhắn của Thúy Nhi, vậy thì không phải là suy nghĩ cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.
Điều đó cũng có nghĩa là con cóc duy nhất trong Cung điện Ngọc Tuyền chính là ta!
Ta nhìn ngọn lửa đang đun nồi thuốc kia, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác hoang tàn.
May là đã có Lăng Vân Nhi, một chiếc áo bhắn ngọt ngào, người sẽ luôn sát cánh bên ta.
Nhưng không phải vậy, hầu hết mọi lễ vật mà hoàng thượng gửi đến nàng ấy ấy đều tặng cho ta.
“Tỷ tỷ, những món đồ này Vân Nhi đều không dùng, tặng tỷ hết đấy!” Lăng Vân Nhi tay chỉ vào các loại phấn, trang sức bằng trân châu, lụa là gấm vóc rồi nói với ta.