Cùng Người An Yên - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-10-06 17:06:55
Lượt xem: 40
Vân Hy đưa ngón tay tinh xảo điểm nhẹ lên mũi tiểu Bao mỉm cười
Ánh Chi Nima
[Quả nhiên là dùng chó để bái đường, chắc là hắn biết mình giống con ch.ó lớn hung dữ]
Vân Hy vô thức nói nhưng vẫn không hiểu sao mình lại nói hắn giống chó lớn
[Phu quân nhỏ, sau này cùng nhau chiếu cố nhé]
Tiểu Bao như hiểu ý gì đó cũng kêu hai tiếng rồi quanh quẩn bên người Vân Hy giống nha muốn nói
Nựng ta đi, ôm ta đi, ta rất đáng yêu…
Sau ngày tân hôn, vương phi và vương gia sẽ phải vào cung diện kiến
Nên Vân Hy cũng phải chuẩn bị một chút Dù sao quy củ cũng đã học, không làm theo sẽ bị trách phạt.
Người hầu muốn giúp nhưng bị Vân Hy từ chối Từ nhỏ đã tự làm tất cả, cho nên bây giờ cũng không cần làm phiền người khác.
Thế nhưng khi Vân Hy xuất hiện, trong phòng của Lăng Tuyền vang lên tiếng quát đầy phẫn nộ
[Đi cái gì mà đi, bản vương cần đi sao?]
[Ta vốn không có vương phi nào cả, bảo hắn cút được bao xa thì cút xa bấy nhiêu, đừng để ta bắt gặp hắn, nếu không gặp ở đâu, ta đánh ở đó]
Vân Hy chỉ đứng ở ngoài xa không đi lại gần cũng không lên tiếng
Đợi khi quản gia bước vào Vân Hy mới mỉm cười, trong tay lén nhét một túi thêu nhỏ rất tinh xảo.
[Làm phiền quản gia nhiều rồi, ta…. Có thể tự chọn phòng không? Ngài cũng biết nếu vương gia bắt gặp, ta sẽ bị…..]
Tuy quản gia không mấy thích Vân Hy vì chủ tử của hắn vì Vân Hy mới trở nên như bây giờ.
Nhưng người ta cũng không có tội, tất cả đều bị ép buộc mà thôi.
Ông ta để Vân Hy tự chọn phòng Quản gia không ngờ tới Vân Hy lại chọn phòng ở xa nhất, hẻo lánh nhất, cũ kĩ sơ sài nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cung-nguoi-an-yen/chuong-2.html.]
Ở nơi đó nhìn cứ gần giống như lãnh cung. Thế nhưng Vân Hy vui lòng, yên yên ổn ổn sống là được rồi.
Quản gia cũng không nói nhiều vì Vân Hy đã quyết, hơn nữa vương gia cũng...
[Quản gia, ta có thể…. Nuôi một thú cưng không? Ta chỉ…. Nuôi một con thôi]
Vân Hy nhìn quản gia, quản gia cũng gật đầu, chỉ nuôi một con vật, không có gì đáng ngại cả.
Quản gia thấy mỗi lần nhắc về Vân Hy thì chủ nhân của mình lại trở nên tức giận
Cho nên sau đó đều không nhắc đến. Vân Hy sang chỗ kia ở, nửa năm đầu quản gia sẽ sai người hầu đưa đồ ăn và y phục mới
Nhưng về sau đều quá bận rộn mà quên mất
Những người hầu kia cũng rất lười biếng, dù sao vị vương phi kia cũng hữu danh vô thực, bọn họ đâu cần quan tâm
Cứ thế chiếm đồ làm của riêng cũng không ai biết.
Thời gian trôi qua, chớp mắt đã hai năm trôi qua.
Lúc này là đầu mùa đông, tuyết bắt đầu rơi rồi Trời đã bắt đầu trở lạnh, mỗi phòng đều có lò sưởi đốt lên.
Thế nhưng bọn họ lại để quên một nơi rồi.
Lúc này Vân Hy đang leo lên một cái cây gần tường, trên cây là một loại quả nhỏ ra trái vào mùa đông.
Quả này không biết là quả gì nhưng nó khá mọng nước, ăn hơi chua chua chát chát và một chút ngọt.
Đột nhiên chùm quả của Vân Hy rơi xuống bên dưới, chàng hốt hoảng, quả khó lắm mới hái được lại rơi xuống, chắc chắn là sẽ bị hư mất.
Nhưng bên dưới lại có người chụp được.
Vân Hy vội vàng leo xuống nên không để ý bên ngoài tường dưới cây có người
Tướng trèo xuống cây của Vân Hy nhìn thật sự rất buồn cười.
Nam nhân đứng dưới gốc cây kia thế mà bất giác nở nụ cười.