Cùng Bạch Nguyệt Quang Xét Nghiệm ADN - Chương 7 - End
Cập nhật lúc: 2024-08-29 19:52:43
Lượt xem: 213
18
Sở Ngạo Thiên hút vài hơi xì gà, chợt nhận ra điều gì đó không đúng.
"Khoan đã... hình như con gái tao cũng chẳng thích mày."
Sở Ngạo Thiên vẫy tay, hai mươi vệ sĩ đồng loạt đóng hộp, đổi sang cầm kéo to.
"Cho mày cơ hội, biết điều thì cút khỏi con gái tao, không thì tao sẽ..."
Tôi da đầu tê dại, che chắn trước mặt Lục Dịch Hàn, hét lên với Chu Ngạo Thiên: "Bố!"
Mắt Lục Dịch Hàn lóe lên tia sáng yếu ớt.
Thấy vậy tôi vội giải thích: "Bố, anh ta có ơn với con! Trước đây tiền thuốc men của mẹ là do anh ấy trả, mình không thể vong ân bội nghĩa được."
Ánh mắt Lục Dịch Hàn lại tắt ngấm.
Sở Ngạo Thiên ngậm xì gà: "Được thôi."
Ông vẫy tay, đám vệ sĩ lại đổi kéo to thành thỏi vàng.
"Năm triệu, cút khỏi con gái tao."
Lục Dịch Hàn nhẹ nhàng ôm n.g.ự.c nói: "Tôi đã biết câu trả lời rồi, tôi sẽ rời xa cô ấy, không cần ông dùng tiền ném vào mặt."
Sở Ngạo Thiên khịt mũi: "May mà mày còn biết điều."
Trước khi rời đi, Lục Dịch Hàn hỏi tôi câu cuối:
"Em... đã từng yêu anh chưa?"
Tôi không trả lời thẳng, mà lý trí hỏi lại: "Lục tiên sinh, anh có thể yêu người từng bao nuôi mình không?"
Lục Dịch Hàn cười chua chát: "Không."
Anh quay lưng bước đi, nhìn mái tóc xanh lục của anh, tôi chợt nhớ ra điều gì đó!
"Khoan đã!"
Lục Dịch Hàn quay phắt lại, mắt bùng lên tia hy vọng.
Tôi: "Đợi chút."
Tôi chạy đi xin ý kiến bố tỷ phú, gỡ từ tay ông ấy mười chiếc nhẫn vàng to tướng.
Tôi gói những chiếc nhẫn đó đưa cho Lục Dịch Hàn:
"Đây là tiền đền bù bộ vest của anh."
Ánh sáng dưới đáy mắt Lục Dịch Hàn lại tắt ngấm, lần này sẽ không bao giờ sáng lên nữa.
Tôi liếc nhìn mái tóc xanh lục của anh, ngượng ngùng nói: "Cái Coca xanh đó hình như nhuộm màu, hay là, anh về nhuộm lại đen đi?"
Lục Dịch Hàn lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Tôi: "Khoan đã!"
Lục Dịch Hàn dừng bước.
Tôi hỏi: "Cái hợp đồng kia..."
Tôi định hỏi, sau khi hợp đồng bao nuôi giữa tôi và Lục Dịch Hàn hết hạn thì giải quyết thế nào.
Nhưng nghe thấy Lục Dịch Hàn khàn giọng nói:
"Hợp đồng đã kết thúc, tôi đơn phương hủy bỏ. Sau này tôi sẽ bồi thường cho cô một trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng."
Tôi: "???"
Chuyện gì thế này?
Lục Dịch Hàn không giải thích thêm, anh cầm mấy chiếc nhẫn vàng to tướng tôi đền bù rồi bước ra ngoài.
Đám vệ sĩ đứng hai bên đường Lục Dịch Hàn rời đi, b.ắ.n pháo hoa lên trời, vừa b.ắ.n vừa đồng thanh hô to:
"Chúc mừng tiểu thư hẹn hò viên mãn với mười một chàng trai."
Lục Dịch Hàn bước hụt, anh ta nghiến răng bỏ đi.
Mười một chàng trai, nghĩa là không tính anh ta vào.
19
Sau khi Lục Dịch Hàn đi.
Sở Ngạo Thiên vỗ vai tôi, hỏi: "Con gái, hôm nay mấy người này, có ai con thích không?"
Tôi ngoan ngoãn đáp: "Bố, con thấy con thích tất cả."
Sở Ngạo Thiên vung tay: "Vậy thì lấy hết!"
Ông hào sảng nói: "Bố có thiếu tiền đâu."
Tôi kính nể: Bố ơi, bố là bố cả đời của con!
Tôi khẽ nói: "Con thấy mấy anh vệ sĩ đó cũng được."
Sở Ngạo Thiên oai phong lẫm liệt: "Vậy bố cho con hết!"
Ông vẫy tay gọi đội vệ sĩ lại, dặn dò:
"Từ nay nhiệm vụ của các cậu là bảo vệ tiểu thư, hiểu chưa?"
Hai mươi vệ sĩ đẹp trai đồng thanh: "Hiểu ạ!"
Họ đồng loạt quỳ một gối trước mặt tôi.
"Gặp tiểu thư!"
Hu hu, đẹp trai quá! Bố ơi, con phải gọi bố là bố cả đời mới được!
Bầu trời bên ngoài rạp chiếu phim bừng sáng pháo hoa rực rỡ, "Bùm bùm bùm!" vô số pháo hoa b.ắ.n lên trời, tôi ngẩng đầu, thấy những chữ được tạo nên từ pháo hoa lấp lánh.
Một nhà yêu thương.
Bên cạnh còn có một trái tim to đùng.
Tôi đột nhiên xấu hổ đến mức muốn chôn chân xuống đất. Không cần đoán cũng biết, đây chắc chắn là tác phẩm của ông bố tỷ phú của tôi.
Tôi hỏi: "Ba ơi, mình đổi tên nhóm chat đó được không?"
Sở Ngạo Thiên ngậm xì gà: "Con muốn đổi gì thì đổi."
Tôi đổi tên nhóm thành "Niềm hy vọng của đàn ông cả làng".
Ba tôi vuốt đầu tôi với vẻ thương yêu của bậc trưởng bối, ân cần nói:
"Con gái à, ba không muốn cả đời con chỉ gắn bó với một người đàn ông."
"Ba..."
Ba tôi rít xì gà: "Muốn làm thì phải làm với nhiều đàn ông!"
Tôi ngộ ra: "Ba! Ba nói đúng quá!"
Tôi quyết định, không thể giới hạn đàn ông ở con số 11.
Đã làm thì phải làm tới bình phương của 11!
Hồi kết: Lời cầu hôn của 11 chàng trai
Sau khi hợp đồng bao nuôi hết hiệu lực.
Tôi không gặp lại Lục Dị Hàn nữa.
Ông bố tỷ phú của tôi ra lệnh cho 11 chàng trai, nhiệm vụ của họ là phải cầu hôn tôi thành công.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cung-bach-nguyet-quang-xet-nghiem-adn/chuong-7-end.html.]
Thế là, tôi sắp đón nhận lời cầu hôn từ 11 chàng trai.
Tôi vừa ra cửa, bị một con ếch xanh khổng lồ chặn lại.
Con ếch bông to đưa ra bàn tay ngắn ngủn, trên đó có hai con ếch nhỏ.
hắn hỏi tôi: "Cô gái, cô đánh rơi con ếch vàng này, hay con ếch bạc kia?"
Tôi nghiêm túc đáp: "Đều không phải!"
Con ếch bông lật mặt nạ lên, lộ ra gương mặt đẹp trai không kém gì nam thần, là anh Số Một.
Anh Số Một: "Vậy thì cô đánh rơi chính là con ếch xanh này rồi."
Anh ta chìa tay ra: "Em dắt anh về nhà được không?"
Tôi chưa kịp trả lời, trên trời bỗng rơi xuống toàn tiền.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy trực thăng bay vòng quanh, thả tiền xuống.
Người đi đường sửng sốt: "Trời ơi! Mưa tiền rồi!"
Giữa cơn mưa tiền đỏ au, có người bước tới.
Công tử nhà giàu đeo chục sợi dây chuyền vàng to đùng, đeo hai chục chiếc nhẫn vàng khổng lồ, đi giày da mạ vàng tiến về phía tôi.
Tôi cảm nhận được mùi hương quen thuộc phả vào mặt.
Công tử nhà giàu âu yếm nói: "Em yêu, anh đã biến thành hình dáng người đàn ông em thích nhất rồi."
Anh ta hỏi tôi: "Em có chịu nhận lời cầu hôn của anh không?"
Màn cầu hôn này quả thật quá đỉnh.
Tôi vừa định mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng xe tải hạng nặng gầm rú lao tới.
Chiếc xe tải nặng hàng chục tấn drift đến trước mặt tôi, anh Số Mười nhảy xuống từ cabin, thùng xe mở ra từ bên hông, lộ ra cả một xe hoa hồng đỏ thắm.
Anh Số Mười: "Tặng em."
Em Số Bảy nhảy xuống từ ghế phụ lái, cười nói: "Chị Hoa Hồng, em chuẩn bị cho chị một bất ngờ đặc biệt."
Cậu ta búng tay một cái, trên trời vang lên tiếng hắn lớn, tôi ngẩng đầu lên, thấy một đám mây hình bông hồng đỏ khổng lồ.
Em Số Bảy nháy mắt: "Chị Hoa Hồng, thích không?"
Cậu ta nói: "Đây là bông hồng độc nhất vô nhị dành riêng cho chị đấy."
Tôi định nói gì đó.
Anh người mẫu bỗng xuất hiện, anh ta đưa cho tôi thắt lưng vàng đính kim cương đã được gắn thêm viên ngọc lục bảo còn thiếu.
"Chiếc thắt lưng này rất hợp với em."
Trời ạ!
Tôi ngần ngừ, không biết có nên nói thật không.
Chiếc thắt lưng này ngoài giá trị thì chẳng có gì đáng nói.
Anh Số Tư theo sau anh người mẫu, anh ấy mỉm cười dịu dàng với tôi, tiếp đó, bác sĩ tâm lý, anh Số Ba, anh Số Tám, và công tử Kinh Thành cũng đến.
Họ nắm tay nhau, vây quanh tôi và hát:
"Anh yêu em, em yêu anh~ Mọi người cùng ngọt ngào~
Anh yêu em, em yêu anh~ Mọi người cùng ngọt ngào~"
Tôi đứng hình, trong đầu tôi hiện lên một bài hát khác đang gây sốt khắp cả nước.
"Anh yêu em, em yêu anh~ Mì Tuyết kem ngọt ngào~"
Tôi chỉ muốn nói: Dừng lại! Các anh dừng lại đi!
Cái biệt thự view biển sắp bị các anh đào lên mất rồi!
Tôi đồng ý là được chứ gì!
Công tử Kinh Thành tiến lên, tặng tôi một viên ngọc trai Nam Phi to bằng đầu người, sáng lấp lánh.
Anh ta nói: "Viên ngọc trai này tượng trưng cho trái tim anh dành cho em."
Tôi do dự, nhớ đến đôi giày da của anh ta có gắn ngọc trai.
Tôi hỏi: "Viên ngọc này... không có mùi hôi chân chứ?"
Công tử Kinh Thành cảm thấy bị xúc phạm: "Đây không phải ngọc tháo từ giày ra đâu!"
Tôi thở phào: "Vậy thì tốt."
Tôi nhận lấy viên ngọc trai, anh Số Tám tiến lại gần, tặng tôi một chiếc máy nhắc lại thu nhỏ.
Tôi: "???"
Tôi bật máy lên.
Máy nhắc lại: [Ôi trời ơi! Cô gái xinh đẹp, em là người phụ nữ đẹp nhất thế gian! Vẻ đẹp của em như nữ thần giáng trần, khiến trái tim anh rung động dữ dội...]
Giọng điệu y hệt anh Số Tám, quá đỉnh!
Tiểu Lục ôm cuộn tranh vội vã chạy đến, cậu ta trang điểm kiểu khói mù mịt, che đi khuôn mặt giống Lục Dị Hàn tám phần.
"Tiểu thư!"
Tôi giật mình hoảng hốt: "Cậu... mặt cậu..."
Tiểu Lục vội vã mở cuộn tranh ra, lộ ra hàng ngàn chữ "Anh yêu em" chi chít trên đó.
Tôi nhìn mà nổi da gà.
Tiểu Lục tha thiết nói: "Tiểu thư! Xin đừng từ chối tôi! Hãy để tôi ở bên cạnh cô!"
Tôi che mắt lại: "Được rồi, được rồi, tôi đồng ý. Cậu mau cất hắn đi!"
Đừng hành hạ mắt tôi nữa!
Tôi sắp mù mất!
Tôi đã nhận lời cầu hôn của 11 chàng trai.
Tại lễ cưới.
Chị gái và mẹ tôi ngồi phía dưới, ba mẹ tỷ phú ngồi bên cạnh họ.
11 chàng trai mặc vest trắng vây quanh tôi, tôi mặc chiếc váy cưới trắng lộng lẫy, trao đổi nhẫn với họ.
11 chiếc nhẫn, đeo kín 10 ngón tay tôi.
Họ âu yếm nói với tôi: "Chúng tôi sẵn sàng cùng trở thành chồng của em."
Tôi: "Em cũng đồng ý."
Bầu trời rải xuống vô số tờ tiền, tôi cùng 11 chàng trai hứa hẹn sẽ bên nhau đến già giữa cơn mưa tiền bay lả tả.
Tôi quay đầu, thoáng thấy Lục Dị Hàn.
Anh ta mặc vest xanh lá, nhuộm tóc xanh lá, trang điểm mắt xanh đậm, son môi xanh sẫm, đứng ngoài khu vực lễ cưới nhìn tôi.
Tôi tưởng mình hoa mắt, chớp mắt lại thì anh ta đã biến mất.
Đội trưởng vệ sĩ đi tới: "Tiểu thư, nhặt được một thẻ ngân hàng."
Trong thẻ có số dư một trăm triệu.
Anh ta chỉ để lại một câu: [Chúc em, hạnh phúc trọn đời.]