Cúi đầu xuống xem, dưới gầm giường bạn có ai không nè? - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:19:06
Lượt xem: 83
3.
Cảnh sát đã tới.
Hai vị cảnh sát kiểm tra thật kỹ dưới gầm giường, không có gì bất thường.
Thế là tôi khai báo tất cả tình hình khi đó.
Tôi nói hết mọi thứ cho họ.
Họ lại nghi ngờ tôi: “Có khi nào nhìn lầm không?”
Để chứng minh, tôi còn đưa video cho họ coi. Video được tua chậm mấy lần, đủ để nhìn thấy gương mặt dưới gầm giường.
Xem tới đây, hai người không nói gì nữa.
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, bình tĩnh đóng cuốn sổ lấy lời khai lại: “Ừm, cô gửi video qua đây, chúng tôi đi nghiên cứu xem sao.”
…
Trước khi đi, hai viên cảnh sát còn tốt bụng nhắc nhở tôi:
“Gần đây không yên ổn lắm, trong thành phố có mấy vụ buôn người rồi, giờ vẫn chưa tìm thấy. Mấy cô gái ở một mình như các cô, ở nhà phải chú ý an toàn…”
Tôi không nói gì.
Thật ra không phải một mình, tôi có bạn trai nữa.
Anh ấy là một người dịu dàng lương thiện, còn đẹp trai.
Còn biết nấu ăn.
Tôi thường thấy mình thật hạnh phúc vì đã tìm được người bạn trai hoàn hảo như anh ấy.
Anh ấy nói con gái ở một mình không an toàn, nên tối nào cũng qua ở với tôi.
Anh ấy không đi quá giới hạn, tới giờ là về, rất tôn trọng tôi, chưa từng ở lại qua đêm.
Nhưng tôi thấy lạ là, hai hôm nay tôi nhắn tin cho anh ấy mà không thấy trả lời.
Lịch sử trò chuyện của hai chúng tôi vẫn dừng lại ở ngày hôm kia.
Khung trò chuyện là một màu xanh lá.
Toàn là những chuyện lặt vặt thường ngày mà tôi kêu ca với anh ấy.
Anh ấy không trả lời câu nào.
Bình thường anh ấy cứ như nhìn điện thoại cả ngày, lần nào tôi nhắn tin cũng trả lời ngay.
Bây giờ lại cả ngày không đáp, điện thoại cũng không gọi được.
Rất bất thường, đây là chuyện trước giờ chưa từng có.
Tôi bỗng nhớ lại lần cuối gặp anh ấy.
Tôi mở điện thoại ra, ngón tay lướt tới lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện.
Tôi: “Phiền ghê, cái giường này cứ kêu hoài. Em nằm trên giường xoay người mà nó cũng kêu cọt kẹt.”
Tôi: “Không biết có vấn đề gì, quả nhiên không nên ham rẻ, của rẻ là của ôi!”
Căn nhà này là tôi mới thuê, giá khá rẻ, vị trí cũng rất hợp lý.
Đây đúng là điểm hấp dẫn một cô gái từ tỉnh khác tới.
Trông chủ nhà có vẻ hiền lành thân thiện, bị ép giá cũng chỉ gật đầu khách sáo.
Tôi lập tức ký hợp đồng. Để yên tâm, trước khi dọn qua tôi còn đặc biệt kiểm tra các ngóc ngách trong nhà một lần, tránh mất tiền oan. Cuối cùng vẫn có con cá lọt lưới.
Cái giường này quá phiền phức, nhưng tôi có một người bạn trai rất hữu ích.
Tôi nói mọi chuyện cho anh ấy.
Bạn trai tôi lập tức an ủi: “Ngoan, không sao đâu. Vừa hay chiều nay anh cũng rảnh, anh đi sửa cho em. Bạn trai em là robot sửa chữa toàn năng, chắc chắn sẽ sửa được cho em thôi.”
Tôi: “Ừm.” Còn kèm theo même “yêu anh”.
Hôm sau, tôi giao chìa khóa nhà cho bạn trai rồi yên tâm đi làm.
Bạn trai: “Sửa xong giường rồi. Anh về nhà đây. Tối nay không qua đâu.”
Tôi: “Được. ~”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cui-dau-xuong-xem-duoi-gam-giuong-ban-co-ai-khong-ne/chuong-2.html.]
Đọc tới đây, tự dưng trong lòng tôi bất an lạ thường.
Hình như tôi quên một chuyện gì đó khá quan trọng.
Một lời hẹn.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ ra rồi, đây là ám hiệu mà tôi đã hứa hẹn với bạn trai.
Trong một câu không được có ba dấu chấm, nếu có, chứng tỏ một bên đang gặp nguy hiểm, hơn nữa còn không tiện nói.
Bên cạnh có người đang canh chừng, nên anh ấy còn không gửi được voice chat.
Bạn trai tôi gặp nguy hiểm!
Bây giờ anh ấy mất tích rồi!
Thế mà bây giờ tôi mới nhận ra.
Tôi vô cùng hoảng hốt, vội vàng chạy tới đồn báo cảnh sát.
4.
Cậu cảnh sát tiếp tôi trông rất trẻ.
Cậu ấy thấy tôi sốt sắng nên bèn an ủi: “Đừng gấp, đừng gấp, cứ nói bình tĩnh.”
Nghe tôi nói xong, cậu ấy nhíu mày: “Ý cô là, bạn trai cô mất tích, chỉ bởi vì… anh ấy không trả lời tin nhắn của cô hai ngày? Có chứng cứ gì chứng minh anh ấy mất tích không?”
Tôi ngây ra, rồi đưa ám hiệu của chúng tôi cho cậu ấy xem.
Cậu cảnh sát nhíu mày, biểu cảm thể hiện rõ sự nghi ngờ:
“Gần đây hai người có mâu thuẫn, hay anh ta có điều gì bất thường không?”
Cậu ta đã gặp nhiều đôi tình nhân như này rồi, khéo anh bạn trai muốn đá cô nên mới chiến tranh lạnh thôi.
Trò thường thấy của mấy đôi tình nhân mà.
Tôi: “Không hề.”
Cảnh sát: “Vậy cô có biết người nhà, hay là nơi công tác của anh ta không?”
Tôi sững người. Đúng là bạn trai tôi chưa từng cho tôi biết về gia cảnh của anh ấy. Nơi làm việc… hình như anh ấy làm việc tự do… tôi cũng không tìm được anh ấy.
Thấy lời mình nói có vẻ không đáng tin lắm, tôi đang định kể chuyện xảy ra vào hôm qua.
Tôi thấy chắc chắn hai chuyện có liên quan đến nhau.
Lúc này, một viên cảnh sát đẩy cửa bước vào.
Anh ta nói: “Hỏi sao rồi?”
Cậu cảnh sát: “Vẫn chưa xong. Cô gái này báo bạn trai mất tích, nhưng không đủ chứng cứ, thời gian cũng chưa đủ để lập án. Với cả không biết sao tôi cảm giác… người đàn ông này trông quen quen. Tự dưng không nghĩ ra.”
Cậu cảnh sát cầm ảnh tôi chụp chung với bạn trai lên, có vẻ suy tư.
Hai người nói chuyện như không có người ngoài.
Rõ ràng đồn cảnh sát là nơi rất an toàn.
Nhưng lúc này, tôi như đứng trên băng mỏng.
Vì tôi biết viên cảnh sát mới bước vào này.
Rõ ràng anh ta là gã đàn ông lạ mặt núp dưới giường tôi.
Viên cảnh sát ấy cũng chú ý đến tôi.
Anh ta nhìn cơ thể run rẩy của tôi, hơi nhướng mày.
Nhìn tôi một cái rồi lại nhìn ảnh, không nói gì hết.
Tôi chỉ biết thầm chửi thề trong lòng.
Không dám ở lại đây lâu, tôi xách túi lên tính rời khỏi đó.
Trên đời có rất nhiều người giống nhau.
Khéo khi… là tôi nhận nhầm thôi.
Nếu không sao cảnh sát lại nằm dưới gầm giường tôi?
Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra điều gì?