Cửa Hàng Hoa Kỳ Quái - Chương 5 + 6
Cập nhật lúc: 2024-07-05 07:14:25
Lượt xem: 72
Sáng sớm hôm sau.
Tôi có thói quen mở Weibo, định ngủ lại giường một lát.
Lại thấy một tìm kiếm nóng treo cao: # Tĩnh An thành phố án mạng #
Nhấn vào, thời gian xảy ra vụ án là rạng sáng.
Nạn nhân là một nữ sinh làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, 18 tuổi.
Tôi hoảng sợ chính là khi xem video, tôi thấy được bó hoa hồng do tôi tự tay bó, không nhiều không ít, 18 đóa.
Cho nên thanh niên kia, đúng như lời Tiểu Mân nói, là một tên tội phạm.
Tối hôm qua sau khi đóng cửa, tôi nghĩ có nên báo cảnh sát hay không, nhưng tôi không có bất kỳ chứng cứ gì, chỉ dựa vào lời nói một của mình thì căn bản không thể làm cho người ta tin.
Chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ ấy.
Đến đây, tôi có chút ảo não và hối hận. Nếu như tối hôm qua tôi cứ báo cảnh sát, cho dù không ai tin thì có lẽ cô gái này đã có thể tránh được một kiếp.
Cô ấy mới 18 tuổi, bằng số lượng những bông hoa...
Không có tâm tình nằm tiếp, tôi bấm số điện thoại báo cảnh sát.
Hy vọng rằng những manh mối được cung cấp sẽ đưa tên tội phạm đó ra trước công lý sớm hơn.
Chú Nón tới lấy chứng cứ, tôi sững sờ ngồi ở quầy.
Bên tai quanh quẩn những lời bọn họ do dự nói ra trước khi đi: "Nhạc tiểu thư, nếu có thể mấy ngày nay cô đừng mở cửa hàng. Chúng tôi hoài nghi, đối phương có thể sẽ theo dõi cô. Nhưng xin yên tâm, chúng tôi sẽ nhanh chóng bắt người, cũng cảm ơn cô đã cung cấp manh mối."
Tôi quyết định nghe lời chú Nón, đóng cửa tiệm vài ngày.
Kiếm tiền tất nhiên quan trọng, nhưng thật vất vả sống lại một lần, mạng nhỏ quan trọng hơn.
Nhìn tôi đột nhiên đóng cửa tiệm, Tiểu Mân không hiểu: [Quản lý tiệm là vì tin tức buổi sáng sao?]
Tôi gật đầu: "Ừm, có khả năng tôi đã bị đối phương theo dõi, chỉ có thể trốn vài ngày."
Tin tưởng chú Nón sẽ bắt được hắn.
Giọng an ủi của Tiểu Mân vang lên: [Quản lý đừng sợ, chỉ cần quản lý không ra khỏi cửa, hắn không làm tổn thương được cô đâu.]
"Vì sao?"
[Không thể nói, tóm lại chỉ cần ở trong tiệm, hắn không thể làm hại quản lý.]
***
Cuộc sống cứ như vậy trôi qua ba ngày, vẫn không truyền đến tin tức tốt.
Tối hôm đó, tôi tính toán ngày mai kinh doanh bình thường.
Đóng cửa tiệm cũng không phải là cách.
Cũng không thể vì không có kết quả mà đóng cửa tiệm.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy phía trước truyền đến âm thanh sột soạt.
Nghĩ đến cái gì đó, ta cầm d.a.o phay bên giường đi về phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cua-hang-hoa-ky-quai/chuong-5-6.html.]
Tôi nhắn tin cho chú Nón trước khi đi ra.
Nhiều ngày như vậy, người nọ đại khái là tới.
Lúc đi tới phía trước, cách khe cửa ta nhìn thấy bóng dáng kia, hắn đang cạy cửa.
Người nọ dường như cảm giác được gì, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của tôi.
Tôi lùi lại một bước giả vờ sợ hãi.
Thấy vậy, người nọ cười cười, giọng khàn khàn giống như ác ma thì thầm: "Cô chủ, đã lâu không gặp."
Tôi giơ d.a.o phay trong tay lên: "Đúng vậy, đã lâu không gặp, chờ anh đã lâu."
Muốn c.h.é.m tiểu tử ngươi đã lâu, coi như tự mình đưa tới cửa.
Đoán chừng thanh niên cạy cửa ra còn cần chút thời gian, tôi trốn đến bên đài trước.
Nội tâm dặn dò Tiểu Mân: [Tiểu Mân, đợi lát nữa nếu chúng tôi c.h.é.m nhau, cô mang theo mọi người trốn xa một chút, đừng để bị thương.]
[Được.]
[Tiểu Mân giúp tôi một việc.]
[Việc gì?]
[Tiểu Mân có thể xử lý video giám sát trong cửa hàng tối nay không?]
[Không thành vấn đề, Tiểu Mân cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.]
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Tiểu Mân vừa dứt lời, tiếng cạy cửa đã ngừng lại.
Tôi nhìn thanh niên cầm d.a.o đi về phía ta, không khỏi cúi đầu nhìn d.a.o phay trong tay.
Hình như mua hơi nhỏ một chút.
"Cô chủ, hoa hồng nhà cô thật sự rất đẹp, sau khi nhuộm m.á.u càng đẹp hơn."
Thanh niên dừng bước, trong mắt là ánh mắt nhìn kỹ con mồi.
Ánh mắt dừng lại ở con d.a.o phay trên tay tôi trong chớp mắt, giọng lại vang lên ý chỉ: "Cô chủ, giãy dụa phí công vô dụng nha."
Dứt lời, thanh niên sải bước tiến lên, một tay cố gắng đoạt lấy d.a.o phay trong tay tôi.
Bên kia giơ d.a.o lên đ.â.m vào bụng tôi.
Tôi không trốn, tùy ý để mũi đao đ.â.m vào da thịt.
Đau đớn kịch liệt làm cho tôi nhịn không được rên rỉ ra tiếng, tôi nhếch môi.
"Kế tiếp, đến lượt tôi."
Tôi lắc người, một tay nắm chặt d.a.o phay vung về phía trước.
Tôi chịu đựng đau nhấc chân đạp về phía hắn đũng quần, nhổ một ngụm: "Chết này, c.h.ế.t đi súc sinh!"
Sau khi thay người bị hại đ.â.m một d.a.o vào bụng tên thanh niên, tôi nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần.
Tôi liền vào vai, ở một bên ồn ào hét lên: "Đừng tới, đừng tới..."
Một bên la hét, một bên vung đao lung tung về phía thanh niên, từng vết m.á.u xuất hiện trên người hắn.