CÚ PHẢN ĐÒN CỦA KẺ YẾU - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2024-11-27 16:26:21
Lượt xem: 575
Chị gái mắc ung thư, trước khi chết, ước nguyện lớn nhất là được kết hôn với bạn trai của tôi.
Bố mẹ vì thương con gái, quỳ xuống cầu xin tôi chia tay.
Người anh trai tính tình hiền hòa tát tôi một cái thật mạnh:
"Chỉ là một người đàn ông thôi, có đáng quan trọng hơn mạng sống của Nhiên Nhiên không?"
Tôi bị mọi người chỉ trích, khi tâm trạng đang tuyệt vọng, bạn trai tôi xuất hiện.
Anh không nói lời nào, lập tức đánh anh trai tôi một trận, rồi chỉ vào mũi chị gái mắc bệnh nan y mà mắng thẳng:
"Đạo đức giả à? Bảo chia tay? Chia cái đầu cô ấy, hỏi ý kiến tôi chưa?"
"Chết đến nơi còn bày trò, loại người như cô bị ung thư đúng là trời có mắt. Khi nào c.h.ế.t nhớ báo tôi biết, tôi sẽ đốt pháo ăn mừng!"
—-----
Ba năm yêu nhau, tôi đưa Lục Tùy An về nhà ra mắt bố mẹ.
"Tiểu An, tính cách và nhân phẩm của con chúng ta đã rõ, giao Tâm Ý cho con, cô chú rất yên tâm," mẹ tôi nói đầy trìu mến.
"Ngày cưới cũng nên định rồi, chi tiết để bố mẹ con về nước sẽ bàn tiếp."
Lục Tùy An cười nhẹ:
"Tạm dự định vào mùa thu năm nay, Tâm Ý đáng yêu như vậy, con phải cưới sớm thôi."
Tôi xấu hổ cúi đầu ăn cơm.
"Ba, mẹ, có lẽ con… không tham dự được đám cưới của em gái."
Giọng nói khàn đặc của chị tôi phá tan bầu không khí yên bình.
Tôi nhìn chị rút từ trong túi ra một tờ chẩn đoán bệnh viện.
"Ban đầu con không định nói với mọi người…"
"Nhưng con thật sự không biết phải làm thế nào nữa, con còn trẻ như vậy, chưa kịp báo hiếu ba mẹ…"
Lòng tôi trùng xuống, trực giác mách bảo rằng chị lại định gây chuyện.
Chị là con gái được mẹ đẻ nuôi lớn, trong ba đứa trẻ, chị là người được bố mẹ cưng chiều nhất.
Từ khi chị được đón về nhà họ Ôn, người "chị gái danh nghĩa" này luôn đối đầu với tôi.
Từ nhỏ đến lớn, chị ganh tị với mọi thứ của tôi, không thể chịu được tôi sống tốt hơn chị.
Quả nhiên, mẹ tôi bị đôi mắt đỏ hoe của chị dọa sợ.
"Con nói gì xui xẻo thế? Sao lại khóc rồi?"
Bố tôi nhận lấy tờ chẩn đoán, tay càng run khi đọc.
"Dạ dày… ung thư dạ dày?!"
"Miệng quạ đen, nói bậy cái gì?" Mẹ tôi giật lấy tờ giấy mỏng, đọc kỹ.
"Tiểu Nhiên, làm sao có thể như vậy?"
Dưới bàn, Lục Tùy An nắm tay tôi, khẽ siết nhẹ.
Anh ra hiệu cho tôi bình tĩnh.
"Ba, mẹ, đừng kích động."
Anh trai Ôn Hành Tri đứng dậy, cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Nhiên Nhiên, nhà mình kiểm tra sức khỏe định kỳ hàng năm, sao tự dưng lại ung thư dạ dày? Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Ôn Tâm Nhiên che mặt, nước mắt tuôn ra qua kẽ tay.
"Em cũng không biết. Vài ngày nay dạ dày đau không chịu nổi, đi bệnh viện kiểm tra, thì phát hiện ra… ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ nói, nói…"
Không khí bỗng chốc nặng nề.
Mẹ tôi sốt sắng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cu-phan-don-cua-ke-yeu/chuong-1.html.]
"Bác sĩ nói gì? Còn chữa được không?"
"Bác sĩ nói nhiều nhất chỉ sống được nửa năm nữa…"
Chị nói xong câu đó, như không chấp nhận nổi sự thật, liền bật dậy chạy vào phòng.
Mẹ tôi vội đuổi theo:
"Tiểu Nhiên, con đừng nghĩ quẩn!"
Bố tôi cũng bước nhanh theo sau.
Ôn Hành Tri tháo kính, day trán:
"Tâm Ý, Tùy An, để anh đưa hai em về."
Lục Tùy An nắm tay tôi:
"Không cần đâu anh Hành Tri, em lái xe tới, anh lo việc gia đình trước đi."
—----
"Chúng ta cứ đi thế này, có phải hơi không ổn không?"
Lục Tùy An nghiêng đầu nhìn tôi:
"Thấy thương chị ấy à?"
Trong xe không bật đèn, dường như anh nhướn mày, ngũ quan trong bóng tối càng thêm sắc nét.
Tôi lắc đầu:
"Một người khỏe mạnh sao đột nhiên mắc bệnh, em chỉ thấy… bất an."
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, bữa cơm này lẽ ra sẽ chốt được ngày cưới của chúng tôi.
Đó đáng lẽ là một dịp hạnh phúc, ai ngờ chị lại bất ngờ thông báo mắc bệnh hiểm nghèo.
Lục Tùy An xoa đầu tôi:
"Cô bé ngốc, có anh đây rồi, sợ gì."
"Đó là bạn gái cũ của anh mà," tôi ghen tị nói, "Anh thật không thấy có chút cảm giác nào sao?"
Nhà họ Lục và nhà họ Ôn là bạn bè thân thiết, bố mẹ hai bên từng ghép đôi Ôn Tâm Nhiên và Lục Tùy An, nhưng chỉ là một mối tình chớp nhoáng.
Vừa nói, xe đã tiến vào khu biệt thự sang trọng.
Lục Tùy An đỗ xe, cúi người giúp tôi tháo dây an toàn.
"Đồ ghen bóng ghen gió, một ngày nhắc tám trăm lần."
Khi anh nghiêng người, nét mặt sắc sảo lại trở nên dịu dàng khi nhìn tôi.
Tôi nhỏ giọng trách móc:
"Tại anh đẹp trai quá, mới khiến ong bướm kéo đến."
Anh véo má tôi:
"Đẹp trai đến mấy cũng chỉ là của em."
"Anh và cô ấy nhiều nhất cũng chỉ là một cuộc xem mắt thất bại, sao lại gọi là bạn gái cũ?"
"Vậy còn nghe được."
Tôi bĩu môi, giang tay:
"Bế em xuống đi."
"Tuân lệnh, bà xã."
Lục Tùy An cúi đầu cười, sau đó bế tôi gọn gàng vào lòng.