Crush Của Sếp Hoá Ra Là Tôi - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-18 13:21:39
Lượt xem: 8,679
Đêm khuya, cả hai nằm trên giường, đắp chăn trò chuyện.
"Ninh, đợi thêm một chút nữa..."
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, dường như đang kìm nén điều gì đó.
Đợi thêm một chút nữa. Đợi gì chứ?
Mấy ngày sau, sếp đưa tôi đi gặp bạn bè của anh.
Ban đầu tôi còn khá căng thẳng, nghĩ rằng bạn bè của sếp chắc chắn cũng là người tài giỏi như anh. Lần gặp mặt này, mới phát hiện ra bọn họ rất dễ gần. Đều là bạn từ nhỏ của sếp.
"Giấu kỹ như vậy, cuối cùng cũng chịu đưa ra cho chúng tôi xem rồi."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
"Chị dâu, anh Lục nhà chúng tôi chỉ là hơi cầu toàn, chị đừng để ý."
Sau khi uống chút rượ/u, mọi người nói chuyện cởi mở hơn.
"Không ngờ hai người… cuối cùng vẫn đến được với nhau, anh Lục, chị dâu, tôi kính hai người một ly."
Lục Càn thay tôi uống.
Nhưng mà câu, cuối cùng vẫn đến được với nhau khiến tôi luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.
Tôi và Lục Càn không phải là bèo nước gặp nhau sao?
Hứa Lam mãi lâu sau mới đến.
Vừa đến liền ngồi xuống bên cạnh Hứa Dung, trông rất ngoan ngoãn. So với vẻ ngang ngược, say xỉn ở khách sạn hôm đó khác hẳn.Chỉ là ánh mắt nhìn tôi, mang theo sự thù địch.
Tôi không để ý. Suốt bữa ăn, tôi đã kết bạn với tất cả bạn bè của Lục Càn.
Buổi tối, về đến nhà, đột nhiên nhận được tin nhắn của Hứa Lam.
"Anh Càn căn bản không thích cô."
"Cô chỉ là người thay thế."
Tôi hơi choáng.
Đây là ý gì?
Lúc ở bên Lục Càn, tôi luôn không có cảm giác an toàn. Tôi chỉ là một người bình thường, còn sếp lại là con cưng của trời.Ngoại hình xuất chúng, là người tài giỏi trẻ tuổi, còn sở hữu khối tài sản kếch xù.
Tôi không xứng với anh.
Không chỉ người khác thấy kỳ lạ, mà bản thân tôi cũng thấy kỳ lạ. Tại sao sếp lại thích tôi chứ?
Vì vậy, khi Hứa Lam nói tôi là người thay thế, tôi có chút tin. Tôi muốn làm rõ chuyện này.
"Người thay thế gì? Cô nói tôi là người thay thế, vậy lấy ảnh của người thật ra xem nào."
Hứa Lam thật sự gửi cho tôi hai tấm ảnh.
Một tấm là ảnh chụp từ phía sau, một cô gái và Lục Càn. Cô gái đó dựa vào người Lục Càn, tình cảm của hai người rất tốt.
Còn một tấm là ở bệ cửa sổ khách sạn, cô gái mặc váy dài màu trắng ôm gối ngồi, ánh nắng chiếu lên người cô ấy, như tiên nữ vậy.
Có thể thấy người chụp ảnh rất yêu quý cô ấy. Khuôn mặt đó giống tôi như đúc. Nhưng mà, tôi chưa bao giờ chụp những bức ảnh như vậy.
Nhìn thấy hai tấm ảnh đó, tôi như rơi xuống hầm băng, toàn thân lạnh toát.
"Đây là bạn gái cũ của anh Càn, anh Càn rất yêu cô ấy."
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ biết điều một chút, tránh xa anh Càn ra, để tránh khi người thật trở về, tự rước lấy nhục."
Ngày hôm sau.
Tôi đến công ty với quầng thâm mắt rõ ràng.
Tôi không cam tâm cứ thế kết thúc, muốn tìm Lục Càn hỏi rõ, rồi mới chế/t tâm.
Vừa bước vào văn phòng, liền cảm thấy ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi có chút kỳ lạ. Như là thương hại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/crush-cua-sep-hoa-ra-la-toi/chuong-4.html.]
"Chim sẻ sao có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng được chứ? Đây này, nhanh chóng trở về nguyên hình rồi."
Triệu Hiểu Nguyệt nói móc. Sau đó chuyển cho tôi một bài đăng.
"Tổng giám đốc Thượng Phong bí mật gặp gỡ người phụ nữ bí ẩn ở khách sạn."
"Người phụ nữ bí ẩn được cho là thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu, nhà thiết kế nổi tiếng, trước đây phát triển ở nước ngoài, hôm qua đã về nước."
Tôi liếc mắt qua mấy thông tin quan trọng. Tôi cố gắng gượng, không để mất mặt trước Triệu Hiểu Nguyệt. Vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, không kìm nén được nữa. Nước mắt rơi lã chã.
Trong đầu tôi đã có thể tưởng tượng ra một câu chuyện: Nhà họ Lục và nhà họ Triệu đều là hai gia tộc giàu có bậc nhất thành phố này, Lục Càn và thiên kim tiểu thư nhà họ Triệu đó, chắc chắn là thanh mai trúc mã, tình cảm từ thuở thiếu niên.
Không biết vì lý do gì, có lẽ là vì sự nghiệp, hai người cuối cùng đã chia tay.
Lục Càn yêu mà không được, khi nhìn thấy tôi rất giống người trong lòng, liền nảy sinh ý định.
Lúc người thật không có mặt, cho tôi chút tình cảm.
Người thật vừa trở về, chẳng phải là sẽ lấy lại toàn bộ sao?
***
Tôi thất thểu chạy về nhà. Gửi cho Lục Càn hai tin nhắn. Một tin nhắn xin nghỉ việc, một tin nhắn chia tay. Sau đó tắt điện thoại.
Ngày hôm sau, một loạt tiếng gõ cửa đánh thức tôi. Thực ra, khi nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi vẫn mang theo chút mong đợi.
Nhưng khi tôi mở cửa, nhìn thấy Triệu Hiên đang đứng trước cửa, chút mong đợi đó liền biến mất.
"Này, Đường Ninh, ánh mắt của cô là ý gì vậy, thấy là tôi thất vọng lắm à."
"Cô còn chê tôi, nhìn cô xem, giống như người điên vậy, tôi còn chưa chê cô đấy!" Triệu Hiên rất bất mãn.
Tôi quay người lại, không muốn nhiều lời với anh ta.
Triệu Hiên đột nhiên đưa tay ra, chọc chọc tôi.
"Này, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đâu có khó tìm?"
Tôi càng buồn hơn. Bạn trai cũ cũng biết chuyện tôi bị đá rồi. Xấu hổ quá.
"Lúc chia tay với tôi, cũng đâu thấy cô suy sụp như vậy."
"Đừng buồn nữa, ông đây đưa cô đi giải khuây."
Triệu Hiên kéo tôi đi nhảy bungee. Tôi vốn nhát gan, rất bài xích các môn thể thao mạo hiểm.
Lần này, từ trên cao rơi xuống, đầu óc trống rỗng, không nghĩ gì cả. Tôi lại thấy khá sảng khoái. Triệu Hiên dẫn tôi đi chơi cả buổi. Tâm trạng tôi cũng tốt hơn, không còn ủ rũ nữa.
"Vui chứ?"
"Chơi thêm vài lần nữa, cô sẽ thích cảm giác này."
Thật là không đứng đắn.
Tôi không muốn trả lời anh ta.
"Ninh, tuy anh không đứng đắn, nhưng tuyệt đối không ngoại tình, cũng không nói dối, hay là vẫn chọn anh đi."
Triệu Hiên đột nhiên trở nên nghiêm túc, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi.Triệu Hiên là con lai, ngày thường luôn cười đùa. Thực ra, ngoại hình rất xuất sắc, lúc nghiêm túc nhìn người khác mang theo sự si tình.
Lúc trước, tôi chính là bị vẻ si tình này của anh ta lừa. Bây giờ sẽ không bị lừa nữa, căn bản chúng tôi không phải là người cùng đường.
Tôi vừa định từ chối, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ phía sau.
"Em muốn chia tay với anh, chính là vì anh ta sao?"
Tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy Lục Càn lại đứng sau lưng. Ánh mắt trầm xuống, mang theo sự tức giận và phẫn nộ bị kìm nén. Ánh mắt đó, như thể tôi là người ngoại tình vậy.
Tôi vốn định giải thích. Nghĩ lại, lại thấy vô nghĩa. Người lừa dối tôi là anh, người ngoại tình là anh, tôi lại giải thích, chẳng phải là quá hèn mọn sao.
Tôi không nói gì. Lục Càn coi như tôi im lặng là đồng ý, quay người bỏ đi.
Về đến nhà, mở điện thoại ra, mới phát hiện Lục Càn đã gọi cho tôi mấy chục cuộc. Tôi hít sâu một hơi, kéo Lục Càn vào danh sách đen.
Hỏi thăm đồng nghiệp thân thiết, biết được ngày mai Lục Càn không có mặt, liền quyết định ngày mai đến công ty bàn giao công việc.