CÔNG LƯỢC THẤT BẠI, TÔI VÔ TÌNH NHẶT ĐƯỢC CẬU EM PHÚ NHỊ ĐẠI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-16 17:24:33
Lượt xem: 84
07
Một tuần sau, Lâm Tụng Thanh xuất hiện ở dưới lầu ký túc xá của tôi.
Tôi giả vờ như không nhìn thấy anh ta, bình tĩnh lướt qua bên cạnh anh ta.
Sau khi tôi đi cách xa anh ta được một khoảng, anh ta đột nhiên lên tiếng.
“Khê Xuân, em không nhìn thấy anh sao?”
Tôi dừng bước, xoay người, gật đầu, vẻ mặt ung dung:
“Nhìn thấy, làm sao?”
“Anh đã đợi cả một buổi sáng, vẫn chưa ăn cơm.”
“À, muốn tôi giúp anh mua cơm sao?”
“Có thể được, phí chạy vặt là mười vạn tệ.”
Mắt anh ta đỏ ngầu nhìn chằm chằm tôi, trong phút chốc khiến tôi nhớ đến cuốn tiểu thuyết gần đây tôi đọc, nam chính động một xíu là mắt lại đỏ, bị xung quanh đùa gọi là hội chứng mắt đỏ.
Thằng này cũng sẽ không như vậy chứ?
“Không muốn à, vậy tôi đi học đây.”
“Chờ một chút!”
Anh ta lấy điện thoại ra, chuyển cho tôi mười vạn tệ.
Tôi nhìn ghi chép trong điện thoại, hệ thống trong đầu vang lên tiếng nhắc nhở, niềm vui trong lòng dâng lên, khoảng cách so với mục tiêu ngày càng gần.
“Đi thôi, đến nhà ăn.”
Đến nhà ăn, Lâm Tụng Thanh tìm một chỗ ngồi, tôi thì đi mua cơm, tôi cố ý lấy mấy món dầu mỡ và nặng mùi.
Lâm Tụng Thanh ăn vài miếng, đã muốn uống nước.
“Mười vạn tệ.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, nhưng vẫn chuyển tiền qua.
Tôi vui sướng đi mua nước, đặt chai nước của anh ta lên bàn, tôi vừa chuẩn bị rời đi.
Anh ta gọi tôi lại:
“Ở đây đợi anh ăn xong.”
Tôi vui vẻ.
“Đại thiếu gia, tôi chỉ thu phí chạy vặt, chuyện ngồi ăn cơm với anh không được tính trong này.”
Lâm Tụng Thanh vẻ mặt vô cùng khó coi, nghiến răng nghiến lợi hỏi tôi:
“Bao nhiêu?”
Lần trước lấy mười vạn tệ, bây giờ nữa là hai mươi vạn tệ, còn thiếu ba mươi vạn tệ nữa, tôi nghĩ nên tranh thủ thời gian đánh nhanh thắng nhanh.
“Ăn cơm cùng là ba mươi vạn tệ.”
Lâm Tụng Thanh đập đôi đũa trên mặt bàn, tức giận nói:
“Em thiếu tiền đến điên rồi phải không?”
Tôi không nhịn anh ta, nói thẳng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cong-luoc-that-bai-toi-vo-tinh-nhat-duoc-cau-em-phu-nhi-dai/chuong-4.html.]
“Không muốn chuyển thì thôi vậy, tạm biệt!”
“Đứng lại!”
Anh ta u ám nghiêm mặt chuyển cho tôi ba mươi vạn tệ.
Lập tức trong đầu tôi vang lên âm thanh của hệ thống:
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
[Chúc mừng ký chủ, đã thành công hoàn thành nhiệm vụ. Số tiền thưởng đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô, chúc cô một đời sung sướng!]
Trời đất ơi, tôi mở tài khoản ngân hàng trong điện thoại, nhìn số dư hiển thị một chuỗi số 0, tôi như c.h.ế.t tại chỗ.
“Lâm Tụng Thanh, chính thức thông báo với anh, anh đã bị đá.”
“Nhưng anh đã chuyển tiền cho tôi rồi, bữa cơm này tôi sẽ cùng anh ăn xong.”
Có một câu châm ngôn rất hay, người tự nguyện vì bạn tiêu tiền không nhất định là yêu bạn, nhưng người không muốn tiêu tiền vì bạn thì chắc chắn là không yêu bạn.
Lâm Tụng Thanh chính là người thứ hai.
Tôi bây giờ là phú bà giàu có nắm trong tay cả tỷ rồi, số tiền mà hệ thống đưa tôi đều đã được nộp thuế cả rồi.
Đây vẫn là một hệ thống khá tuân thủ pháp luật.
08
“Em có ý gì?”
Lâm Tụng Thanh vẻ mặt khó coi hỏi.
Tôi hoàn toàn tháo lớp mặt nạ xuống, từ hôm nay trở đi, con ch.ó nịnh bợ muốn đình công rồi.
“Nghĩa là muốn chia tay với anh.”
“Chuyện anh tỏ tình với Quách Nhã ồn ào huyên náo, làm cho tôi mất mặt như như vậy, nếu tôi tiếp tục quen anh, tôi chẳng phải sẽ bị coi thường sao?”
Lâm Tụng Thanh miệng nhanh hơn não nói.
“Em không phải đã luôn bị coi thường sao?”
Tôi lịch sự mỉm cười.
“Về sao không muốn bị coi thường nữa.”
“Mau mau ăn đi, ăn xong tôi còn phải đi.”
Thái độ của tôi khác thường làm cho Lâm Tụng Thanh không thích ứng kịp.
Anh ta vứt đũa, có chút tức giận nói:
“Không ăn nữa.”
Thằng này đang chờ tôi dỗ dành đây mà.
Tôi nhớ đến ngày kia lúc còn quen nhau, anh ta nói không ăn được cơm ở nhà ăn, thế là tôi mỗi ngày đều đến nhà anh ta ở bên ngoài trường, nấu cơm cho anh ta ăn.
Tôi nấu cơm, anh ta biết được nếu không muốn ăn, tôi sẽ nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ để dỗ dành anh ta, đến khi anh ta chịu ăn cơm.
Nhưng hiện tại một tỷ đã tới tay, tôi cũng sẽ không chiều chuộng anh ta.
Tôi nói thẳng:
“Vậy được, không ăn đúng không, tôi đi đây, về sau đừng liên lạc nữa.”
Tôi bỏ qua tiếng la hét của anh ta, thẳng thẳng rời đi.