Công Chúa Hành - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-17 12:53:22
Lượt xem: 3,220
Ta bỏ ra số tiền lớn mua một căn nhà bên cạnh Quảng Bình Hầu phủ, dọn vào căn phòng kế bên Vệ Hà, chỉ cách một bức tường.
Tiếng lòng của Vệ Hà có thể truyền rõ ràng vào tai ta.
[Thật đáng chết, Triệu Thục An rõ ràng có thể nghe thấy tiếng lòng của ta, tại sao không mắc mưu?]
[Chẳng lẽ ta diễn chưa đủ nhập tâm?]
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
[Khốn kiếp, mẹ có thể mắc mưu, tại sao nàng ta lại không?]
[Con tiện nhân này, rồi sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi c.h.ế.t dưới tay ta.]
Ta: "..."
Xấu xí mà lắm điều.
[Không biết đại ca và nha hoàn kia có thành chuyện không.]
[Nếu thật sự thành, mẹ nhất định sẽ chán ghét đại ca lắm!]
[Con trai lại thèm muốn nha hoàn thân cận của mẹ, đó còn là tiểu mỹ nhân mà cha cũng khen ngợi.]
[Hahahaha, đại ca xong đời rồi]’
[Tiếc là m.ô.n.g ta bị thương, không xem được trò hay.]
Ta: "..."
Giỏi bày trò thật.
Lúc ám vệ của ta tìm đến, Vệ Tiêu đã đánh ngất nha hoàn trúng thuốc và đặt nàng ta vào trong thùng nước lạnh.
Bản thân hắn loạng choạng đi ra sân, không chút do dự nhảy xuống hồ nước.
Ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Vệ Tiêu thông minh hơn ta tưởng.
Điều này đã giúp ta bớt được không ít việc.
Nhưng mà, bày trò mà, phải có qua có lại mới toại lòng nhau.
Ta sai người bắt một con rắn, lặng lẽ thả vào phòng Vệ Hà.
Trời hơi lạnh, con rắn tự động chui vào chỗ ấm.
Không lâu sau, ta nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Vệ Hà:
"Rắn rắn rắn rắn rắn, có rắn..."
"Không được chui vào đó."
"A, đau quá..."
"Cứu mạng..."
Ta chống cằm suy nghĩ.
Hắn nói nơi đó là nơi nào?
Chẳng lẽ là chỗ đó sao? ...
Ôi chao! Thật không ngờ tới.
Lúc bắt nó, nào ai biết đây là một con rắn không đứng đắn đâu.
Nhà họ Vệ thật là náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cong-chua-hanh/chuong-6.html.]
Trước là đại công tử rơi xuống nước, sau lại đến nhị công tử bị rắn mạo phạm.
Phu nhân của Quảng Bình Hầu khóc lóc thảm thiết, liên tục than thở về sự bất hạnh của gia đình, định ngày mai sẽ lên núi bái Phật.
Ta ở gian bên cạnh nghe thấy, trong lòng tiếc nuối.
Không thể tận mắt xem vở kịch này.
Thật sốt ruột.
Hậu quả của sự việc không dừng lại ở điều tồi tệ nhất, mà thường còn vượt xa hơn thế.
Trong lúc Quảng Bình Hầu phủ rơi vào hỗn loạn.
Tin đồn lại lan truyền rầm rộ bên ngoài phủ đệ.
Mọi người đều bàn tán, nhị công tử nhà họ Vệ hôm đó xông vào chùa, mục tiêu không phải là công chúa, mà là một cung nữ cấp thấp bên cạnh công chúa, hai người đã quen biết và thấu hiểu nhau từ thuở thiếu thời.
Tuy nhiên, một người là công tử tuấn tú của Hầu phủ, người kia lại là cung nữ địa vị thấp kém.
Thân phận của họ cách biệt một trời một vực, gần như không thể bên nhau.
Vị công tử kia cuối cùng không thể chịu đựng nỗi tương tư, đã xông vào đình viện của công chúa.
Chỉ để có thể nhìn người trong lòng một lần, dù phải chịu phạt, nhưng cũng vơi đi nỗi tương tư.
Những lời đồn đại này, ta nghe mà không khỏi cau mày.
Quả nhiên, chỉ có thuyện phong hoa tuyết nguyệt là lan truyền nhanh nhất, dù ta còn sai người phao tin đồn khác, nhưng chỉ có tin này được lan truyền rộng rãi nhất.
Đây chính là lời rút ra từ kinh nghiệm!
Lần sau, bất cứ tin tức nào được lan truyền cũng nên kèm theo một chút chuyện tình cảm nam nữ.
Ban đầu, khi Tuyết Linh nghe được những lời đồn đại này, nàng ta có chút hoảng hốt, có lẽ là lo lắng Vệ Hà sẽ hiểu lầm là nàng ta tung tin.
Nhưng không lâu sau, nàng ta bình tĩnh lại.
Sự việc đã đến nước này, nàng ta hiểu rằng mình đã không còn đường lui.
Nếu phu nhân Quảng Bình Hầu thật sự sáng suốt, nên mời người đến giải thích rõ ràng, cưới Tuyết Linh về.
Suy cho cùng, nhòm ngó công chúa và thanh mai trúc mã là cung nữ bên cạnh công chúa là hai tội danh khác nhau.
Kẻ trước là tên háo sắc to gan lớn mật, còn kẻ sau lại là người si tình.
Tuyết Linh ngóng trông từng ngày.
Mấy ngày đó, tâm trạng nàng ta rõ ràng rất vui vẻ.
Ngay cả khi Sương Vi chế giễu nàng ta, nàng ta cũng có thể bình thản đối mặt.
Nàng ta không chút giấu diếm đưa cho ta xem bức thư nàng ta viết cho Vệ Hà.
Trên đó viết về những chuyện cũ của nàng và Vệ Hà khi còn nhỏ, cùng với hoàn cảnh khó khăn của nàng trong cung.
Nếu Vệ Hà thật lòng với nàng ta, nhất định sẽ hiểu được tấm lòng của nàng ta.
Nàng ta tràn đầy tự tin, gò má ửng hồng.
"Công chúa điện hạ, nô tỳ là kẻ ích kỷ, nhưng nô tỳ thật sự không thể chịu đựng cảnh ở trong cung thêm được nữa. Nô tỳ làm vậy là vì tương lai của mình, chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại công chúa. Những gì nô tỳ làm chỉ là việc của bà mối, xin người thứ lỗi."
Bà mối ư?
Đó chẳng phải là kẻ phản bội chủ nhân sao.
Nàng ta đã học sai đường rồi.