Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON TRAI NUÔI CỦA CHỒNG TÔI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-28 17:34:09
Lượt xem: 357

Tủ lạnh nhà tôi là tủ lạnh 1 cánh kiểu cũ, ở trên là ngăn mát, bên dưới là ngăn đông.

Phùng Huyên còn thấp, không với lên được ngăn cao nhất của tủ lạnh, bèn lôi hết đồ của ngăn đông ra, nhét Đóa Đóa vào đó.

Khi tôi mở tủ lạnh, Đóa Đóa đang cuộn tròn trong đó, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt và đôi môi của con bé trở nên xanh tím khủng khiếp.

Máu toàn thân tôi đông cứng lại, hai chân nhũn ra không đứng vững, đặt tay lên mũi Đóa Đóa xem thử.

Thật tốt, vẫn còn thở…

Nước mắt tôi trào, vội lôi con bé ra ngoài, ôm Đóa Đóa, vào vòng tay mình, cố gắng làm ấm con bé bằng nhiệt độ cơ thể trong tuyệt vọng. Tôi giống như một kẻ điên, vội vã đến bệnh viện mà không hề bận tâm đến việc thay giày.

Trên xe taxi, tôi gọi điện cho Phùng Vũ Đình, phẫn nộ sợ hãi khiến tôi không thốt nên lời, lâu sau mới lắp ba lắp bắp kể rõ sự tình cho anh ta nghe.

“Cái gì, Phùng Huyên còn nhỏ như vậy mà em để nó ở nhà 1 mình à.” (Lời người dịch: thằng bố m.ấ.t d.ạ.y, câu đầu tiên k quan tâm đến Đóa Đóa ra làm sao mà đã trách vợ để thằng con riêng ở 1m, mà 6 tuổi chứ có nhỏ nhắn gì nữa đâu)

🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.

Phùng Vũ Đình ở đầu dây bên kia như hét lên: “Anh về nhà trước đã, em đưa Đóa Đóa đi viện đi”.

Không để cho tôi có thời gian phản ứng, anh ta đã cúp máy.

Tôi ngàn vạn không ngờ đến, Phùng Vũ Đình thế mà lại mắng tôi! Phùng Huyên đã làm ra hành động không phải của con người như vậy rồi, anh ta lại đổ trách nhiệm lên tôi!

Tôi đờ đẫn nắm chặt điện thoại, sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh của con gái, nước mắt rơi như mưa.

Tôi thương con bé quá, còn bé như thế, đã phải chịu khổ như vậy rồi.

Còn đang chấp chới giữa ranh giới sống chết, mà ba của nó lại không thèm để ý chút nào…

2 tiếng sau, Phùng Vũ Đình mới cùng Phùng Huyên lững thững tới trễ.

“Đóa Đóa như nào rồi?” Phùng Vũ Đình nhìn vào phòng bệnh, thấp giọng hỏi.

Tôi liếc nhìn anh ta, chỉ cảm thấy vô lực: “Bác sĩ nói rằng, bị nhiễm cóng rồi, có thể trí tuệ của con bé khó phát triển được nữa”.

“Vốn dĩ đã đần rồi, còn có thể đần được thêm nữa sao”. Phùng Huyên không chút nào để ý mở mồm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/con-trai-nuoi-cua-chong-toi/chuong-3.html.]

Thằng bé này còn nhỏ như vậy, sao lại có thể độc ác như thế!!!

Tôi đứng lên cho Phùng Huyên 1 cái tát.

Thằng nhóc ma quỷ độc ác này, nó đã hại Đóa Đóa, còn xát thêm muối vào miệng vết thương của tôi.

Tôi xách cổ áo của nó lên hỏi nó, tôi chăm sóc nó như vậy, Đóa Đóa còn nhỏ hơn nó 3 tuổi, nó tại sao lại đối xử với chúng tôi như vậy.

Phùng Vũ Đình đứng chắn trước mặt Phùng Huyên, đẩy tôi ra.

Có lẽ vì ngồi xổm trong thời gian dài, chân tôi bị tê, không thể đứng vững và ngã ngồi xuống đất.

Bệnh nhân, bác sĩ đang đi lại trên hành lang đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chúng tôi.

Phùng Vũ Đình bảo vệ Phùng Huyên đằng sau lưng, như gà mẹ bảo hộ trứng gà của mình.

Phùng Huyên nhìn tôi đầy khiêu khích, ánh mắt hiện lên vẻ đắc ý.

Tôi chật vật đứng dậy, lao lên đánh nó: “Phùng Vũ Đình, anh có nhầm không. Đóa Đóa mới là con ruột của anh”

Phùng Vũ Đình bị dáng vẻ bùng nổ của tôi chọc giận, dùng lực chế trụ 2 tay của tôi lại, hét lên: “Đặng Vi, em bình tĩnh 1 chút, Phùng Huyên là con trai ruột của anh”

Tôi choáng váng sững sờ.

Phùng Vũ Đình có vẻ cũng bất ngờ ngại ngùng, vội vàng giải thích: “Phùng Huyên dù là con nuôi thì anh cũng coi như là con ruột của mình. Đóa Đóa đã không sao rồi, e đừng làm khó 1 đứa nhỏ nữa”.

“Đừng có làm ồn nữa, đây là bệnh viện”. Y tá từ nãy tới giờ không nói tiếng nào bây giờ lên tiếng cảnh cáo 1 câu.

Tôi phẫn hận trừng mắt nhìn Phùng Vũ Đình, quay người vào phòng bệnh.

Bao nhiêu năm trời, lần đầu tiên ý nghĩ li hôn xuất hiện trong đầu tôi.

Tối ngày Đóa Đóa ra viện, tôi dỗ con ngủ xong, hôn lên mặt con, quyết định phải nói chuyện với Phùng Vũ Đình 1 lần.

Ánh mắt Phùng Huyên nhìn Đóa Đóa, không hề có sự hối lỗi nào, tràn ngập ác ý.

1 đứa trẻ tâm tư độc ác như vậy, tôi không thể cho sống cùng Đóa Đóa được nữa.

Loading...