Con Tôi Tiễn Ba Nó Về Tây Thiên - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-13 19:06:52
Lượt xem: 4,542
Chắc là khoảng nửa năm trước, khi tôi vô tình đọc được nhật ký của Lục Chi Hành.
Thì ra mỗi năm, ông ta đều cố định dành một tháng đi công tác, nhưng thực chất là để vào Nam gặp mối tình đầu của mình.
Tô Ngọc không trở thành nữ cường nhân, mà là một bà nội trợ, bị cuộc sống mài mòn, mệt mỏi. Lục Chi Hành trở thành nguồn an ủi cuối cùng của cô ta.
Họ cùng nhau du lịch khắp nơi, từ sông nước miền Nam đến non cao núi thẳm, để lại vô số tấm ảnh kỷ niệm.
Tôi đau khổ tột cùng.
Lục Chi Hành chưa bao giờ đi du lịch cùng tôi, thậm chí cả tuần trăng mật cũng không có.
Mỗi lần tôi nài nỉ ông ta đi chơi, ông ta chỉ đáp lại bằng một khoản chuyển tiền lạnh lùng: “Công ty nhiều việc, anh không có thời gian đi cùng em đâu. Tiền đã chuyển cho rồi, muốn đi đâu thì tự đi đi.”
Tôi chỉ có thể lau khô nước mắt, một mình bay khắp thế giới.
Tôi đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt, đến Iceland xem cực quang, đến Hawaii phơi nắng, mua sắm thả ga ở các cửa hàng xa xỉ…
Trong những chuyến đi ấy, biết bao chàng trai đẹp mê hồn tiếp cận tôi, nhưng tôi vẫn giữ lòng chung thủy, chỉ thuần túy ngắm nhìn. Kết quả thì sao?
Sự chung thủy của tôi đổi lại chỉ là sự phản bội của Lục Chi Hành!
Tôi suy sụp hoàn toàn, giận dữ chất vấn Lục Chi Hành.
Nhưng đáp lại vẫn là khoản chuyển tiền lạnh lùng và lời giải thích hờ hững: “Anh và Tô Ngọc chỉ là bạn bè, em đừng suy nghĩ lung tung. Nếu thích túi nào, tự mua vài cái.”
Tôi mua túi rồi mà vẫn tức giận, liền than phiền với con trai, Lục Thiệu Khiêm.
Nhưng con trai tôi không chỉ không bênh vực tôi mà còn nói giúp cho bố nó: “Thời buổi này, đàn ông bên ngoài có tri kỷ là chuyện bình thường. Mẹ cứ phải làm ầm lên khiến gia đình này lộn xộn mới hài lòng sao?”
“Bố đã dẫn con đi gặp cô Tô từ khi con tám tuổi rồi. Cô ấy thật sự là người tốt, dịu dàng, đoan trang, không phải kiểu phụ nữ sẽ phá hoại gia đình đâu.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác bầu trời như sụp xuống.
Thì ra, Lục Thiệu Khiêm đã biết về sự tồn tại của Tô Ngọc từ lâu, còn giúp bố nó giấu tôi.
Tôi cảm thấy mình đã nuôi phải một đứa con phản bội, vừa khóc lóc vừa trách: “Khiêm, chẳng lẽ mẹ đối xử không tốt với con sao? Con lại đi nói đỡ cho người tình của bố con như vậy!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mấy năm trước, khi con bị vấn đề về thận, mẹ không màng sống ch/ếc mà hiến thận cho con, con quên hết rồi sao?”
Lục Thiệu Khiêm mặt mày u ám: “Mẹ có ý gì? Dùng thận để ép con à? Vậy con lấy thận ra trả lại mẹ, con trả mẹ cả mạng này nữa, mẹ vừa lòng chưa?”
Sau lần cãi nhau ấy, Lục Thiệu Khiêm càng ngày càng lạnh nhạt với tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/con-toi-tien-ba-no-ve-tay-thien/chuong-2.html.]
Tôi cũng bị tổn thương sâu sắc.
Vậy là tôi chặn hết mọi liên lạc với nó.
3.
Nghĩ lại những chuyện đã qua, tôi đau đớn khôn cùng, khóc đến nỗi không thở nổi.
Khóc được một lúc lâu, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.
Sao lạ vậy? Tôi đã khóc nửa tiếng đồng hồ rồi, mà sao Lục Chi Hành và Tô Ngọc vẫn không có động tĩnh gì?
Dù hai người họ cũng có tuổi rồi, có lẽ sau một trận “chiến đấu” thì kiệt sức, nhưng cũng không đến mức ngủ say như ch/ếc chứ?
Tôi lập tức đứng dậy, dán mặt vào cửa sổ xe nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy da của hai người họ chuyển sang màu đỏ anh đào, hồng hào như thể vừa qua cao trào.
Nhưng thực ra… Đó rõ ràng là triệu chứng của ng/ộ đ/ộc khí CO!
Tôi sợ hãi đến ch/ếc khiếp.
Vội vàng lấy số của Lục Thiệu Khiêm ra khỏi danh sách chặn, gọi điện cho nó ngay.
Tôi gọi cả chục cuộc, nhưng không có ai nghe máy.
Tôi cố chấp, con không nghe thì mẹ cứ gọi, gọi đến khi nào nó bắt máy thì thôi!
Cứ kiên trì như thế, cuối cùng sau nửa tiếng, cuộc gọi mới được kết nối.
Tôi sợ hãi, bất lực, đáng thương vô cùng.
Vừa mở miệng là giọng nức nở: “Thiệu Khiêm (nức nở), con mau về đi (nức nở + 2), bố con và Tô Ngọc ngộ độc sắp ch/ếc rồi (nức nở +3)…”
Có lẽ do tôi nức nở nhiều quá, Lục Thiệu Khiêm tưởng tôi đang giở trò, giọng nói của nó đầy sự bực bội: “Mẹ, mẹ có thể đừng gây rối nữa không? Bên này con đang họp! Không có thời gian chơi mấy trò vớ vẩn của mẹ đâu!”
Lòng tôi lạnh ngắt!
Nỗi đau thật sự không phải là tiếng cãi vã ầm ĩ!
Tôi đau đớn đến mức muốn ch/ếc, cố gắng bình tĩnh lại: “Mẹ không lừa con đâu, họ thật sự sắp ch/ếc rồi…”
Lục Thiệu Khiêm tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn, cắt ngang lời tôi: “Mẹ đã già rồi mà không thể ngừng quấy rối được à? Đã bảo bố và cô Tô chỉ là bạn cũ, mẹ lại độc ác đến nỗi nguyền rủa họ ch/ếc, sao con lại có người mẹ như mẹ!”
“Ngày nào cũng ồn ào, mẹ làm cho cái nhà này chẳng ra sao nữa rồi, sao mẹ cứ không chịu dừng lại! Sắp ch/ếc thì gọi 120 đi, mẹ gọi cho con làm gì!”