Cơn mưa đúng lúc - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-20 19:32:21
Lượt xem: 2,802
Vừa nói xong, tôi lại bỗng nhiên nhớ tới, cách đây không lâu, bọn họ cũng nhắc tới Tô Hồng như vậy. Bọn họ nói, Kỳ Hàn và Tô Hồng mới là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Chẳng qua bao lâu, lý do liền thay đổi.
Tiêu Cảnh Ý theo bản năng giảng hòa: “Đúng vậy, hay là lát nữa tôi sẽ cho người đặt một phòng bao, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, nói rõ chuyện lúc trước. Lúc trước ở trước mặt cô chúng tôi nói rất nhiều lời không đúng, đó đều là do chúng tôi đoán mò, cô đừng cho là thật.”
Tôi lắc đầu: “Tôi còn có việc, sẽ không đi cùng các anh nữa.”
Tiêu Cảnh Ý còn muốn lại khuyên: “Đừng, đã lâu không gặp, cô bỏ chặn điện thoại tôi đi, tôi còn có...”
Anh ta nói được một nửa, Kỳ Hàn đột nhiên lên tiếng: “Quên đi.”
Tiêu Cảnh Ý có chút không cam lòng: “Thật vất vả mới gặp được.”
“Tôi nói.” Kỳ Hàn nhìn tôi, lặp lại từng chữ một lần: “Quên đi. Để cho cô ấy đi.”
15
Sau hôm nay, một thời gian rất dài tôi không nghe được tin tức của Kỳ Hàn. Thỉnh thoảng gặp mặt Hứa Yến.
Tôi đi dạo với anh ấy gần trường.
Anh ấy đi xã giao, lúc đi ngang qua trường học thì gọi điện thoại cho tôi, tôi thở hồng hộc chạy đến dưới lầu, anh ấy đưa vé vào cửa buổi biểu diễn trong tay cho tôi, nói là ngẫu nhiên có được, biết tôi thích nghe, nên đưa tới.
Người đàn ông có dáng người đẹp và phong thái điềm tĩnh.
Tôi nghĩ, có lẽ anh không biết, vé này khó cướp cỡ nào. Anh ấy luôn lịch sự bảo là tặng, tôi ngượng ngùng từ chối và chuyển tiền vé cho anh ấy. Anh ấy không chịu nhận, tôi hết cách, đành phải mời anh ấy ăn cơm. Kết quả đến cuối cùng khi tính tiền, vẫn là anh ấy trả.
Đầu tháng mười hai, anh ấy lại xuất ngoại, tầm nửa năm. Tôi cố ý ra sân bay tiễn, anh ấy mỉm cười với tôi, có chút muốn nói lại thôi, cuối cùng cái gì cũng không nói, xoay người rời đi.
Sau khi anh ấy đi không bao lâu, tôi gặp Tiêu Cảnh Ý. Anh ta thở dài nói với tôi, bây giờ Kỳ Hàn rất ít đi chơi với bọn họ, cũng không đi tìm Tô Hồng.
“Lần này Tô Hồng trở về, có ý định tái hợp lại với anh Kỳ. Nhưng ai có thể ngờ, hiện tại anh Kỳ căn bản không để ý tới cô ấy. Mấy ngày hôm trước làm ồn ào đến phiền, còn gây áp lực cho nhà họ Tô, bảo bọn họ sớm gả Tô Hồng ra ngoài.”
Tôi giống như đang nghe chuyện xưa: “Nhưng trước đó họ rất tốt mà.”
“Ai biết được? Chuyện tình cảm này không thể nói chính xác, hơn nữa Tô Hồng từ nhỏ đi theo sau m.ô.n.g anh Kỳ mà lớn lên, trong những năm đó, cô ấy một mình ở bên ngoài, cho dù không có tình yêu, chiếu cố chăm sóc cũng là việc nên làm.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi cười, không đánh giá. Thực ra, tôi chưa bao giờ nói với ai. Ngày sinh nhật Kỳ Hàn, sau khi hắn đeo chiếc đồng hồ kia lên, tôi còn nhận được một cuộc điện thoại. Là Tô Hồng gọi tới.
“Cô chính là bạn gái hiện tại của Kỳ Hàn sao? Nghe nói anh ấy đối xử với cô rất khác biệt. Nhưng mà, cô hẳn cũng biết, lúc trước chúng tôi đã sắp kết hôn, những năm gần đây, chúng tôi vẫn không quên được nhau.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/con-mua-dung-luc/7.html.]
Tôi nhìn người đàn ông chuyện trò vui vẻ cách đó không xa, nước mắt trên mặt đã sớm bị gió thổi khô, về sau cũng sẽ không vì hắn mà chảy nữa.
Tôi nói: “Vậy chúc hai người khóa chặt nhau nhé.”
Nhưng mà hiện tại xem ra, lời chúc phúc của tôi đã thất bại rồi.
16
Sau đó cũng rất buồn cười.
Tôi thật không ngờ, lại một lần nữa nghe được cái tên Kỳ Hàn, là ở chỗ một đàn em của tôi.
Không biết cô ấy gặp được Kỳ Hàn ở đâu, lại hỏi thăm được lúc trước tôi từng kết giao với hắn, cố ý tìm tôi, thỉnh giáo tôi, nên theo đuổi cậu Ba nhà họ Kỳ kia như thế nào.
“Nghe nói sau khi anh ấy chia tay với chị, không bao giờ có bạn gái nữa. Chị, chị dạy em đi, chị theo đuổi anh ấy như thế nào vậy?”
Lúc đó tôi đang bận: “Không phải đã nói hắn rất dễ theo đuổi sao? Cô cứ tạo tình huống gặp tình cờ, gặp thêm vài lần là được.”
Cô ấy nghe xong: “Tôi hiểu rồi.”
Chẳng mấy chốc, tôi đã quên chuyện đó đi.
Cũng không lâu lắm, cô ấy lại tìm tới tôi, khóc đến thảm: “Anh ấy tuyệt đối không dễ theo đuổi, nửa tháng qua, mỗi ngày tôi đều nghĩ cách xuất hiện ở trước mặt anh ấy, nhưng một chút sắc mặt tốt anh ấy cũng không cho tôi. Hôm nay còn bảo tôi cút.”
Tôi có chút kinh ngạc: “Cô nói cái gì, hay là làm cái gì sao?”
Nếu không với tính tình của Kỳ Hàn, hẳn là sẽ không nói ra lời như vậy.
Cô ấy ngừng khóc, oan ức nói: “Cũng không có gì, tôi chỉ nói tôi làm những thứ này, đều là do chị dạy.”
Tôi: “......”
Tôi và Kỳ Hàn chia tay, cãi nhau rất căng thẳng, hắn không vui khi nghe thấy tên tôi, là chuyện bình thường.
Đêm đó, tôi đang chuẩn bị đi ngủ, màn hình điện thoại di động đột nhiên sáng lên. Là tin nhắn từ một số lạ gửi tới. Giọng điệu quen thuộc, rất lạnh lùng, nhưng vẫn mang theo chút bất cần đời: [Còn dám dạy người khác theo đuổi anh, em thử xem.]
Tôi trầm tư một lát, gõ chữ: [Xin lỗi, sẽ không như vậy nữa.]
Bên kia yên tĩnh lại, không gửi tin nhắn tới nữa.