Con Gái Pháo Hôi Tái Sinh - 10.end
Cập nhật lúc: 2024-11-26 00:33:33
Lượt xem: 811
Tôi lấy điện thoại ra và chuyển khoản cho mẹ.
“Đây là số tiền các người đã chi cho con suốt bao năm qua, con trả lại cho các người. Từ nay trở đi, chúng ta đường ai nấy đi. Chúc các người có một gia đình hạnh phúc.”
Nói xong, tôi nắm tay Cố Dịch rời đi, mặc kệ nhà họ Giang giữ tôi lại như thế nào, tôi không quay đầu lại.
Hai kiếp trước đầy bi kịch, đều do tôi đã quá coi trọng thứ tình yêu rẻ mạt và mong manh của họ.
Kiếp này, buông bỏ mọi thứ, tôi sẽ sống tốt hơn và rực rỡ hơn.
“Khi nào em mới chịu đồng ý làm bạn gái của anh đây?” Cố Dịch ghé vào tai tôi hỏi.
Trước đây anh đã hỏi tôi câu này, và tôi từng nói với anh rằng tôi còn có hôn ước với Đường Mặc.
Dù không có tình cảm, tôi cũng không thể làm điều gì trái với đạo đức.
Tôi nâng mặt Cố Dịch lên, môi tôi đặt lên môi anh.
Cố Dịch khựng lại một chút, có vẻ bất ngờ khi tôi chủ động như vậy, nhưng rồi anh ôm chặt tôi hơn.
Nụ hôn của anh mãnh liệt và nồng nàn, dần dần nắm quyền chủ động.
Khi nụ hôn kết thúc, Cố Dịch ôm tôi vào lòng.
Anh đã đợi tôi mười năm, không giống như bố mẹ tôi, trong suốt mười năm đó, anh chưa từng thay đổi.
***
Đám cưới của Giang Minh Nguyệt và Đường Mặc được tổ chức rất long trọng.
Mặc dù hai bên gia đình đã có chút mâu thuẫn về chuyện này, nhưng sự thể hiện bên ngoài vẫn phải có.
Điều duy nhất không hoàn hảo có lẽ là mẹ Đường cảm thấy Giang Minh Nguyệt không phải là con ruột nhà họ Giang, lại là một kẻ ốm yếu, nên sính lễ bị giảm bớt.
Cố Dịch có hỏi tôi, liệu tôi có quá dễ dãi khi để yên cho Giang Minh Nguyệt như vậy không.
Tôi lắc đầu.
Anh nghĩ tôi quá tốt rồi.
Người đã cướp đi tất cả của tôi, làm sao tôi có thể để cô ta sống yên ổn?
Tôi sắp xếp một cô gái đóng giả làm bạn gái cũ của Đường Mặc, đến buổi lễ đính hôn và giả vờ là đã có thai với anh ta, làm náo loạn cả buổi lễ.
Đám cưới của họ cuối cùng trở thành trò cười cho cả giới thượng lưu.
Giang Minh Nguyệt vì tức giận quá mức mà lại phải nhập viện.
Khi hạt giống nghi ngờ đã được gieo, nó chắc chắn sẽ bén rễ và đ.â.m chồi.
Mới chỉ bắt đầu thôi đấy, Giang Minh Nguyệt. Đợi những món quà tiếp theo của tôi đi.
Bố mẹ nhà họ Giang vì cảm thấy có lỗi với tôi, đã chuyển hết tài sản của gia đình sang tên tôi, chỉ để lại cho Giang Minh Nguyệt một ít cổ phần.
Ban đầu, tôi không muốn nhận, dù sao những công ty dưới trướng tôi đã không ít, tiền tôi kiếm được trong những năm qua cũng chẳng kém gì nhà họ Giang. Tôi không cần mấy đồng bạc lẻ của nhà đó.
Nhưng để có thể hoàn toàn phá hủy Giang Minh Nguyệt, tôi đã nhận hết số công ty ấy và cô lập tất cả các doanh nghiệp nhà họ Đường.
Kể từ khi kế thừa sản nghiệp gia đình, doanh thu của Đường Mặc càng lúc càng giảm, anh ta bận đến mức kiệt sức, mối quan hệ với Giang Minh Nguyệt cũng chẳng còn mặn nồng như trước.
Giang Minh Nguyệt thấy chồng mình thường xuyên về muộn, trong lòng nảy sinh nghi ngờ. Chỉ cần có chút tin đồn, cô ta lập tức suy nghĩ lung tung, Đường Mặc cũng ngày càng thấy chán ghét cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/con-gai-phao-hoi-tai-sinh/10-end.html.]
Vốn dĩ mẹ Đường đã không ưa Giang Minh Nguyệt. Từ khi cô ta bước chân vào nhà họ Đường, việc kinh doanh của nhà này càng ngày càng sa sút, lại thêm việc Giang Minh Nguyệt không có con, thái độ của bà càng lúc càng tệ.
Nghe báo cáo về tình hình của Giang Minh Nguyệt là một trong những thú vui của tôi trong những năm qua.
Công ty của Cố Dịch dần đi vào quỹ đạo, cả hai chúng tôi đều càng lúc càng bận, tần suất gặp mặt cũng ít dần.
Ngày hôm đó, người của tôi báo rằng Giang Minh Nguyệt sắp không qua khỏi.
Do sức khỏe, cô ta không thể sinh con, bị mẹ Đường ghét bỏ. Vì suốt ngày nghi ngờ và ghen tuông, cô ta cũng bị Đường Mặc chán ghét. Cuối cùng hai người ly hôn, Giang Minh Nguyệt phải ra đi tay trắng.
Số cổ phần công ty mà cô ta từng nắm giữ đã bị Đường Mặc và mẹ anh ta chuyển sang tên họ, nên sau khi ly hôn, Giang Minh Nguyệt nghèo rớt mồng tơi.
Sau khi cô ta ly hôn, tôi chuyển trả lại các công ty cho bố mẹ nhà họ Giang.
Dù sao đã nói cắt đứt quan hệ thì không thể nhận đồ của người xa lạ.
Về sau, suốt mấy chục năm, bố mẹ nhà họ Giang cũng không gặp lại tôi.
Tôi đến bệnh viện, Giang Minh Nguyệt nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, gầy gò.
Trước đây, giường bệnh của cô ta lúc nào cũng đầy người đến thăm, chưa bao giờ có ngày nào cô ta cô đơn như hôm nay.
“Chị đến để cười nhạo tôi chứ gì.” Giang Minh Nguyệt tự cười chế giễu: “Tôi đã dành cả đời để tranh giành với chị, cuối cùng lại chẳng có gì.”
“Những thứ giành giật được, cuối cùng cũng chẳng phải của mình.” Tôi lạnh lùng nói: “Cả đời cô đã sống sung sướng rồi, cuối đời chịu khổ một chút cũng là lẽ đương nhiên.”
Giang Minh Nguyệt nhìn tôi, đôi mắt đã mất đi nét tinh nghịch ngày xưa, chỉ còn sự ảm đạm.
“Hôm ấy, trong buổi tiệc mừng năm mới, tôi thấy chị mặc chiếc váy công chúa màu hồng, được gia đình vây quanh như một nàng công chúa thực sự.”
“Tôi ghen tị với chị biết bao, vì chị được nhận tình yêu của tất cả mọi người. Không giống như tôi, sinh ra đã mắc bệnh tim, cả nhà tôi lại càng yêu chiều anh trai hơn. Nhưng họ c.h.ế.t cả rồi, ha ha ha…”
Giang Minh Nguyệt dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Khác với nhà chị, cả gia đình tôi đều chỉ yêu anh trai. Cũng may họ đã chết, tôi mới có cơ hội đến nhà các người. Tôi muốn cướp lấy bố, mẹ, và anh trai của chị, tôi muốn họ đều thuộc về tôi!”
Nhất Phiến Băng Tâm
Có lẽ vì quá kích động, Giang Minh Nguyệt ho lên dữ dội.
Tôi ngồi bên cạnh, nhìn cô ta phí hoài chút sinh mệnh cuối cùng.
“Nhưng cuối cùng, tôi vẫn thua…” Giang Minh Nguyệt nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt đục ngầu lăn xuống từ khóe mắt.
“Những thứ đó, tôi cũng không cần.”
Tôi nhìn nhịp tim trên màn hình dần chậm lại, cho đến khi hoàn toàn ngừng hẳn.
“Trong lúc cô không biết, cô đã thắng rồi, thậm chí là thắng đến hai lần. Chỉ là lần này, những thứ cô giành được, tôi không cần nữa.”
Tôi nhìn khuôn mặt gầy gò của Giang Minh Nguyệt, rồi gọi bác sĩ đến.
Bước ra khỏi bệnh viện, tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Dịch.
Anh bảo tôi đến nhà anh một chuyến.
Tôi mở cửa, thấy sàn nhà đầy những cánh hoa hồng, hương thơm lan tỏa khắp nơi.
Chàng trai của tôi, một tay cầm bó hồng đỏ thắm, tay kia cầm hộp nhẫn, quỳ một chân xuống.
“Phạm Phạm, em đồng ý lấy anh nhé?”
Giọng anh khẽ run.
“Đương nhiên rồi…”
( Hết )