Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Của Thiếp Chỉ Đáng Làm Thiếp - 16

Cập nhật lúc: 2024-11-28 01:37:00
Lượt xem: 10

Cố Tịch Vân dừng lại, ánh mắt hắn dừng trên ta, đôi mắt đen sâu thẳm không giấu nổi nỗi băn khoăn. Hắn nhìn ta, không chút do dự, mà cũng chẳng giận dữ, chỉ có một sự trầm lặng đầy cảm giác của một người đã từng chịu tổn thương quá nhiều.

“Nàng tự nguyện làm thiếp sao?”

Mẫu thân của Cố Tịch Vân cũng là một người phụ nữ khổ mệnh, chịu đủ bi kịch từ khi còn trẻ. Bà vốn là con gái của một tú tài, lớn lên trong một gia đình có hôn ước môn đăng hộ đối, đời người tưởng chừng như an nhàn. Nhưng số phận không chiều lòng, một ngày nọ, khi bà đang trên đường ra ngoài, đã bị An Nam Vương, phụ thân của Cố Tịch Vân, để ý. Đêm đó, không một lời từ biệt, bà bị ép lên kiệu nhỏ và đưa vào vương phủ như một vật sở hữu.

Chồng bà, lúc đó chỉ là một thư sinh nghèo, không có quyền lực, không thể làm gì ngoài đau khổ cam chịu. Phẫn uất, ông đã nhảy xuống giếng tự vẫn, để lại một đứa con trai chưa kịp ra đời. Sự việc đó trở thành một vết thương không thể nào xóa nhòa trong lòng mẫu thân Cố Tịch Vân, nhưng bà chẳng thể làm gì khác ngoài chấp nhận số phận.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Khi Cố Tịch Vân nắm quyền nhiếp chính, hắn chăm sóc rất chu đáo cho thân nhân của người thư sinh năm xưa, người đã vì vương phủ mà mất mạng. Hắn bảo vệ họ, đền bù những gì họ đã mất, nhưng chẳng ai ngờ, có người đồn rằng Cố Tịch Vân chính là con trai của thư sinh nọ. Câu chuyện này truyền miệng một cách vô căn cứ, chỉ vì có một chi tiết mà ai cũng thấy rõ: dung mạo của Cố Tịch Vân giống đến sáu phần so với An Nam Vương.

Mặc dù có chút đồng cảm với những người thiếp thân, những người bị ép buộc vào hoàn cảnh ấy, nhưng hắn lại chẳng thể nào chấp nhận những người vì danh lợi mà sẵn sàng chà đạp lên phẩm giá để làm thiếp. Hắn không thương xót những kẻ vì tham vọng mà lựa chọn cuộc sống này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/con-cua-thiep-chi-dang-lam-thiep/16.html.]

Ta nhìn xuống, đôi mắt đỏ hoe, hàng mi cụp xuống che khuất vẻ yếu đuối của mình. Một khoảnh khắc dài trôi qua, ta khẽ cắn môi, rồi nhẹ nhàng cất lên giọng nói nhỏ yếu ớt:

“Đại phu nhân… đại phu nhân nói rằng, vào vương phủ, tỷ muội có thể nương tựa lẫn nhau. Thiếp… thiếp biết mẫu thân sống trong phủ chẳng dễ dàng gì, thiếp không muốn khiến người lo lắng cho mình.”

Ta cảm nhận rõ rệt ánh mắt hắn, như băng giá lạnh lẽo, quét qua người ta, rồi dừng lại. Hắn nhếch môi cười một cách lạnh nhạt.

“Hừ, nương tựa? Nàng ta nương tựa nàng như vậy sao?”

Cố Tịch Vân chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt sâu thẳm như có ngọn lửa cháy trong đó, nhưng lại không nói gì thêm. Hắn cúi đầu, rồi đột ngột đứng dậy, quay lưng rời đi.

Mặc dù hắn không nói gì, nhưng ta biết hạt giống đã được gieo. Một ngày nào đó, khi thời cơ chín muồi, ta sẽ mở lời cầu xin hắn giúp ta cứu mẫu thân. Ta sẽ không để mẫu thân phải chịu đựng thêm một ngày nào nữa.

 

Loading...