Cố Tổng Đừng Cố Nữa, Vợ Anh Đi Mất Rồi! - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-19 08:21:35
Lượt xem: 1,496
Tôi cầm bản thỏa thuận ly hôn đã ký, đưa cho anh ta: "Nhân tiện anh đến đây, không cần Thư Minh phải quay lại. Tôi đã thu thập đủ chứng cứ về việc anh ngoại tình. Tài sản đã liên hệ với luật sư phân chia xong. Anh xem, nếu không có vấn đề gì thì ký vào đây.”
Cố Thần nhận bản thỏa thuận, sắc mặt anh ta trở nên âm u, anh tức giận nói: “Phong Dao, đừng có không biết điều. Tôi cho em cơ hội mà em còn không biết ơn.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, cảm giác một dũng khí chưa từng có: “Anh nghĩ tôi phải yêu anh đến mức c.h.ế.t đi sống lại, để tự hạ thấp mình sao?"
Tôi hít một hơi sâu, tiếp tục nói: “Tôi từng nghĩ giữa chúng ta có tình yêu và tương lai. Nhưng giờ tôi hiểu, anh không còn là Cố Thần mà tôi từng biết nữa."
Cố Thần tiến lại gần, nắm chặt mặt tôi, lời lẽ đầy sự xúc phạm: "Phong Dao, em còn tưởng mình là cô gái trẻ đẹp nào đó sao? Ly hôn với tôi, ai còn muốn em? Tôi khuyên em đừng chơi trò ly hôn này.”
Lời anh ra nói như d.a.o cắt vào lòng tôi, nước mắt tự dưng tuôn rơi.
Phòng tuyến trong lòng tôi sụp đổ.
Lúc này, Trần Vũ từ ngoài lao vào, đ.ấ.m thẳng vào mặt Cố Thần.
Tôi kéo Trần Vũ lại, cố gắng giữ anh bình tĩnh.
Cố Thần đứng đó, không thể tin vào những gì đang xảy ra, ánh mắt anh đầy giận dữ và không hiểu.
Anh ta quay sang tôi, giọng mỉa mai: “À, thì ra em đã tìm được người mới rồi, nên mới muốn ly hôn.”
Trần Vũ nghe thấy vậy, tức giận sôi sục, chuẩn bị tấn công lần nữa.
Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y anh, ngăn lại: “Trần Vũ, đừng như vậy."
Trần Vũ lạnh lùng mắng Cố Thần: “Anh là đồ súc sinh, việc tôi cho phép A Dao ở bên anh là điều tôi hối hận nhất. Anh còn mặt mũi nói những lời này, anh quá đáng lắm!”
Cố Thần chế giễu: "Ha, tôi đã chơi đủ rồi. Nếu anh thích cô ta, tôi tặng cho anh. Phong Dao, muốn ly hôn thì cứ ly hôn đi, đừng hối hận.”
Nói xong, anh ta ký vào bản thỏa thuận ly hôn rồi quay lưng bước ra ngoài.
Sau cuộc tranh cãi, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng, mọi thứ trở nên mờ ảo.
Máu mũi tôi lại chảy, cơ thể tôi kiệt sức, tôi không còn sức để chống đỡ, cuối cùng ngã xuống đất.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Nằm trên sàn lạnh, thế giới xung quanh dường như ngày càng xa tôi.
Trần Vũ nhanh chóng bế tôi lên, tôi cảm nhận được anh ôm chặt tôi trong vòng tay, giọng anh run rẩy bên tai: “A Dao! Đừng ngủ, đừng ngủ! Xin em.”
Chương 10: Về Nhà
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng như chì.
Tôi nghe thấy Trần Vũ gọi bác sĩ, giọng anh đầy sợ hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-tong-dung-co-nua-vo-anh-di-mat-roi/chuong-12.html.]
Tôi muốn đáp lại anh, nhưng cơ thể tôi không thể cử động.
Sau vài giờ, tôi cuối cùng tỉnh lại từ cơn mê.
Mở mắt, tôi thấy bức tường và trần nhà trắng trong phòng bệnh quen thuộc.
Tôi cố gắng ngồi dậy, nhưng sức yếu làm tôi chỉ có thể nâng được phần trên cơ thể một chút.
Tôi nghe thấy tiếng nói của bác sĩ và Trần Vũ ngoài cửa, họ đang thảo luận về tình trạng bệnh của tôi.
Tâm trạng tôi trùng xuống khi nghe một bác sĩ già nói: “Hiện tại tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng. May mắn là tế bào ung thư trong mũi chưa lan rộng, điều trị giai đoạn đầu có tỷ lệ thành công cao. Nhưng tế bào ung thư dạ dày đã bắt đầu di căn đến gan.”
Giọng Trần Vũ đầy nỗi đau và sự bất lực: “Cô ấy hiện tại không còn cách nào khác sao?”
“Anh là bác sĩ, anh biết rõ. Ung thư dạ dày của cô ấy đã đến giai đoạn cuối, hãy tận hưởng những ngày còn lại. Hoặc là anh có thể thử vận may ở Nhật Bản.”
Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, cố gắng chấp nhận thực tế tàn khốc này.
Trần Vũ vào phòng bệnh, mặt anh tràn đầy sự buồn bã.
Tôi nhẹ nhàng vỗ tay anh, cố gắng dùng giọng mình để an ủi anh: “Em nghe hết rồi, Trần Vũ. Anh đã làm rất nhiều cho em rồi. Mỗi người có số phận riêng, em cũng nên nghỉ ngơi thôi.”
Giọng tôi yếu ớt nhưng đầy sự bình thản và chấp nhận.
Trần Vũ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Đừng nói những lời vô nghĩa. Anh có bạn học ở Nhật Bản, anh sẽ đưa em đi. Nhật Bản có phương pháp điều trị ung thư dạ dày hàng đầu, chúng ta sẽ đến đó điều trị.”
“Được, chúng ta sẽ đi Nhật Bản.” Tôi nhẹ nhàng đáp.
Ba ngày sau, chúng tôi đến Nhật Bản.
Trần Vũ thuê một căn hộ nhỏ ấm cúng gần bệnh viện, đây sẽ là nhà tạm thời của chúng tôi trong thời gian tới.
Mỗi buổi sáng, Trần Vũ đều dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho tôi.
Anh nghiên cứu các công thức, đảm bảo mỗi bữa ăn đều phù hợp với tình trạng sức khỏe và nhu cầu dinh dưỡng của tôi.
Trong thời gian điều trị ở bệnh viện, Trần Vũ đi dạo cùng tôi, hít thở không khí trong lành, hoặc ngồi yên bên cửa sổ, cùng ngắm cảnh bên ngoài.
Anh luôn kiên nhẫn lắng nghe tôi chia sẻ cảm xúc, luôn lo lắng, an ủi và hỗ trợ tôi theo cách của anh.
Hôm nay, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Thư Minh, nhưng cũng không ngoài dự đoán.
Tôi nhận điện thoại, giọng cô ấy đầy quan tâm: “Chị Dao, chị hiện tại thế nào rồi?”
Tôi hít một hơi sâu, hiện tại tôi nói cũng có phần khó thở: “Chị vẫn đang cố gắng điều trị, còn em thì sao?”