CỖ MÁY THỜI GIAN CỦA BÀ NGOẠI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-08-21 21:28:13
Lượt xem: 113
Có tiếng bước chân tiến về phía phòng tắm, người đó đùa cợt nói: "Ồ, tắm giữa ban ngày à? Xem ra tôi không thể từ chối được rồi."
Ảo giác gì mà lại có thể thật đến thế?
Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mi mắt không thể nhấc lên.
Cánh cửa mở ra, giọng nói của người đó lập tức biến đổi, lo lắng và hoảng hốt: "Giang Ngôn! Giang Ngôn!"
Âm thanh này quen thuộc quá... Rốt cuộc, tôi đã nghe thấy ở đâu?
…
Khi tôi tỉnh lại, mũi đầy mùi thuốc sát trùng. Bên cạnh tôi có ai đó đang rất tức giận.
"Anh có biết vết cắt đó sâu thế nào không? Nếu đã biết bạn gái mình bị trầm cảm, anh nên quan tâm đến cảm xúc của cô ấy hơn! Cô ấy suýt c.h.ế.t đấy!"
Tôi mở mắt ra và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Mái tóc đỏ đã được nhuộm thành màu đen đơn giản, một hàng khuyên tai cũng đã được tháo xuống.
Cậu thiếu niên luôn tỏ ra nghịch ngợm trước đây, giờ đã có đôi vai rộng hơn, cao hơn, và hiện đang cúi đầu im lặng chịu đựng cơn giận.
Đó là Hứa Tiêu của năm 2023.
Bên cạnh cậu ta là một nữ bác sĩ trung niên, vẫn đang mắng cậu ta không ngừng.
Tôi khó khăn lên tiếng: "Đừng mắng anh ấy nữa, là tôi muốn tự tử."
Bác sĩ nghe thấy giọng tôi, lập tức cúi xuống nhìn, giọng đặc biệt dịu dàng: "Ngôn Ngôn, cháu tỉnh rồi à?"
Tôi hoàn toàn không nhận ra bà ấy...
Bà ấy lo lắng chạm vào trán tôi: "Không thể nào, mất m.á.u quá nhiều không thể gây mất trí nhớ được..."
Khi bàn tay bà ấy chạm vào da tôi, một loạt ký ức tràn về.
Tích tắc, tích tắc.
Bánh xe thời gian quay ngược với tốc độ chóng mặt, những ký ức mới như một trận tuyết lở, phủ lên những ký ức cũ.
Hứa Tiêu bực bội nói: "Mẹ, mẹ là bác sĩ chỉnh hình thì đừng giả vờ làm bác sĩ thần kinh ở đây nữa được không? Mẹ không mau gọi bác sĩ chính đến đi?"
Đúng rồi...
Vị bác sĩ trước mặt tôi là mẹ của Hứa Tiêu. Vì lần du hành thời gian trước của tôi, dòng chảy nhân quả đã thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-may-thoi-gian-cua-ba-ngoai/chuong-8.html.]
Sau khi bà ngoại qua đời, Hứa Tiêu ba ngày hai lần đến khu nhà của tôi để tìm tôi. Cậu ấy nói: "Bà ngoại cậu dặn rồi, bảo tớ thường xuyên đến nhà chơi."
Thực ra, tôi biết, cậu ấy lo tôi sẽ tự tử.
Tôi và Hứa Tiêu đã yêu nhau bảy năm và sắp bước vào lễ đường hôn nhân. Gia đình cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, giúp tôi chữa bệnh trầm cảm và coi tôi như một thành viên của gia đình Hứa.
Giang Ngôn của năm 2023, không còn cô đơn.
Tôi không thể ngăn mình mỉm cười, nhưng khi cười, nước mắt lại trào ra, khiến tôi bật khóc nức nở.
Vào mùa thu năm 2015 ở thời gian trước, tôi đã không thể cứu được bà ngoại, nhưng bà lại tặng tôi một món quà. Bà vô tình gieo một hạt giống vào lòng chàng trai ấy, và nhiều năm sau, hạt giống đó đã bén rễ, nảy mầm, và trở thành cây lớn, che chở cho đứa cháu gái của bà trước giông bão cuộc đời.
"Bà chỉ mong trên thế gian này sẽ có thêm nhiều người yêu thương Ngôn Ngôn của chúng ta."
Giờ đã có nhiều người yêu thương cháu hơn rồi, bà ơi, nhưng bà vẫn mãi ở lại mùa thu năm 2015.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bà ngoại, bà ngoại…
Tôi khóc nghẹn, khiến vết thương bị động, m.á.u nhanh chóng thấm ra, làm ướt băng.
Hứa Tiêu hoảng loạn nắm lấy vai tôi: "Ngôn Ngôn, em sao vậy, Ngôn Ngôn?"
Tôi ôm chặt lấy cậu ấy, khóc không thành tiếng.
"Hứa Tiêu, em nhớ bà ngoại quá."
6
Cánh tay tôi vẫn quấn băng thấm máu. Hứa Tiêu dẫn tôi đến nghĩa trang.
Trời tháng Tư, nắng rực rỡ, chim hót líu lo.
Di ảnh của bà ngoại đối diện với những cây tùng bách xanh tươi, bà mỉm cười hiền hậu. Ba nén hương được cắm cẩn thận trong lư hương.
Hứa Tiêu vừa đốt giấy, vừa luyên thuyên: "Bà ơi, Ngôn Ngôn cứ khóc hoài, mẹ cháu bảo là cháu bắt nạt cô ấy. Trời biết, cháu học Thái Cực Quyền mười năm rồi, mà trước Ngôn Ngôn chỉ có thể chịu trận thôi. Bà khuyên cháu bà đi, bảo cô ấy nhẹ tay với cháu chút."
Tôi cười trong nước mắt, run rẩy đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt di ảnh của bà.
Bà ơi, giá mà bà có thể mắng cháu vài câu thì tốt quá.
Dù chỉ là trong mơ thôi cũng được.
Tôi lau khô nước mắt, lấy điện thoại ra, mở bản đồ Baidu và đưa cho Hứa Tiêu xem.
"Anh nhìn này, chiếc áo xanh nhạt bà mặc lúc đó giống hệt cái trong di ảnh. Bà lúc nào cũng tiết kiệm như thế."