Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cơ hội cuối cùng - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:42:36
Lượt xem: 2,354

Có một chút buồn cười và thận trọng trong mọi cử chỉ. Anh ấy rõ ràng là không có kinh nghiệm trong chuyện hẹn hò, chỉ biết gật đầu hoặc cười toe toét, để lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Khi cô bạn kia đi vào phòng vệ sinh, thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh ta, tôi phá lên cười.

Trong tầm mắt, Bùi Nhiên nhìn tôi, tôi quay đầu ra ngoài cửa sổ, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên.

Phần còn lại của công việc diễn ra tốt đẹp, trước khi rời đi, khách hàng cười hỏi tôi: "Đột nhiên có chuyện gì vui sao sao? Vừa rồi thấy cô cười."

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi quay sang bắt gặp ánh mắt của Bùi Nhiên.

Cô bạn kia đã rời đi và chỉ còn lại một mình anh ấy, vẫn ngồi ở chỗ vừa nãy, lặng lẽ nhìn tôi. Thế là hết rồi, 80% là không thành.

Tôi biết anh ấy rất coi trọng buổi hẹn hò gặp mặt này. Vì lý do này, anh ấy đã đặc biệt may một bộ vest và đi đôi giày da mà anh ấy không thường đi.

Khi thắt cà vạt cho Bùi Nhiên, tôi đã ngửi thấy mùi sữa tắm sảng khoái trên người anh ấy.

"Cảm thấy có lỗi sao?"

"Tôi không nên cười nhạo anh."-Tôi bước đến và nhẹ nhàng xin lỗi.

Lẽ ra tôi không nên cười nhạo Bùi Nhiên khi anh ấy đang vô cùng xấu hổ, tôi không biết điều đó có ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy hay không.

"Không phải lỗi của cô."

Bùi Nhiên nhìn tôi, ánh mắt rơi vào giữa mi tâm của tôi, nụ cười ôn nhu bình thản: "Là do tâm tôi loạn."

26

Đó là một ngày hè nóng nực, không khí dường ngưng đọng, trời nhiều mây và có những dải màu xám bao trùm khắp mọi nơi.

Buổi tối, Bùi Nhiên mang dưa hấu đến cho tôi. Anh bắt lấy ly nước đá lạnh từ tay tôi rồi đặt vào lòng bàn tay tôi một miếng dưa hấu.

Tôi cắn một miếng và cúi xuống vẽ bản thảo thiết kế.

Bàn tay của Bùi Nhiên lướt qua tai tôi, buộc lại mái tóc xõa của tôi vào nếp.

Một lúc lâu sau, giọng nói của anh ấy vang lên sau lưng tôi: "Em có thể may cho tôi một bộ đồ khác không?"

Tôi quay đầu lại, nghi ngờ nhìn anh ta: "Được"

Chỉ mới nửa tháng, cân nặng của anh ấy cũng dường như không thay đổi nhưng tôi vẫn cầm thước lên và đo lại.

Không khí hôm nay yên ắng lạ thường. Bùi Nhiên nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, không nói một lời.

Tôi bị anh ấy nhìn chằm chằm đến mức lỗ tai bắt đầu nóng lên, không tự nhiên cụp mắt xuống, tùy tiện tìm cái gì đó để nói: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”

"Tôi đang nghĩ..." Bùi Nhiên thành khẩn nói: "Lần sau nên tìm lý do gì để gặp em."

Trước sự ngạc nhiên của tôi, Bùi Nhiên cúi đầu và nhìn chằm chằm vào mắt tôi, vô cùng thẳng thắn: "Cẩn Đường, anh thích em."

Mọi khi, anh ây luôn gọi tôi là "Cô Cẩn nhiệt tình".

Trong ấn tượng của tôi, đây là lần đầu tiên anh ấy gọi tên tôi một cách nghiêm túc và nhẹ nhàng như vậy.

“Em có thích anh không?” - anh ấy hỏi lại.

"Vào ngày anh xem mắt, em ngồi bên cửa sổ và thảo luận về bản thiết kế với khách hàng, ánh mắt em trông quá dịu dàng và ngay thẳng."

"Em nhìn anh cười, nụ cười thật chói mắt, đẹp hơn cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ."

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, dưới ánh mắt ngơ ngác của tôi.

Bùi Nhiên vụng về lấy ra chứng minh thư, hộ khẩu, thẻ lương, giấy chứng nhận bất động sản và sổ tiết kiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-hoi-cuoi-cung/phan-9.html.]

"Anh không giàu lắm, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để mang đến cho em những gì tốt nhất trong đám cưới."

"Anh đã suy nghĩ nghiêm túc."

"Hãy lấy anh."

Cả hai chúng tôi không khỏi có chút luống cuống.

Tôi như ngừng thở, nhìn thấy yết hầu của Bùi Nhiên cứ lắc lư lên xuống như một thước phim quay chậm.

Tôi không biết nói gì hơn, nhưng khi nhìn thấy mớ giấy tờ đó của anh, mắt tôi vẫn ươn ướt: “Cảm ơn.”

Bùi Nhiên một tay bế tôi lên bàn làm việc, nhẹ nhàng tháo kính của tôi ra, càng lúc càng đến gần tôi.

"Sao em lại nhẹ như vậy?" - Nghe anh ấy nói cứ như đang thú nhận và nói chuyện với chính mình vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Anh có uống rượu không?"

"Không có."

Bùi Nhiên thành thật thú nhận, im lặng một lúc và hỏi tôi: "Còn em, có uống không?"

Tôi thành thật trả lời: “Em cũng không uống”.

Giữa những lời thì thầm là khoảng cách gần gũi tinh tế và hơi thở đan xen.

Tôi ngửi thấy mùi xà phòng thoang thoảng từ cổ áo anh, nhẹ nhàng hòa quyện với mùi sữa tắm trên người tôi.

Ngoài cửa sổ mưa rơi lộp độp. Trong tiếng mưa lớn, tôi cắn môi Bùi Nhiên.

Một đêm này, tiếng mưa bên ngoài ồn ào, không khí bên trong hỗn loạn, ngọn đèn trần trên mái nhà rung rinh trước mắt tôi, tim tôi đập loạn xạ.

Không có bất ngờ trong tiểu thuyết, không có sự lãng mạn mơ mộng trong truyện cổ tích. Như nai về rừng, như thuyền cập bến, tự nhiên sẽ đến.

Năm Bùi Nhiên mười tuổi, anh ấy đi làm giấy chứng nhận là trẻ mồ côi. Nhân viên ở đó nói với anh ấy: Từ hôm nay, cậu đã trở thành người lớn.

Còn giờ đây, chúng tôi đã có một gia đình. Từ nay, chúng tôi sẽ không còn là những đứa trẻ không được ai yêu thương nữa.

27

Vào ngày cưới, tôi đang đợi chú rể đến đón.

Cả hai chúng tôi chỉ có một vài người thân và bạn bè, chỉ cần cùng nhau ăn một bữa cớm chúng tôi đã thực sự trở thành vợ chồng.

Tang Ninh từ xa chạy tới, lập tức buông chuyện với tôi.

Cô ấy nói: "Chu Lạc lặp lại mánh khóe cũ của cô ta, nhưng cô ta không nghĩ tới con gái nhà họ Tần là người mà ba của Chu Kỳ phải nhường nhịn ba phần, đó không phải là người phụ nữ mà loại khốn như cô ta có thể chọc vào?"

"Nghe họ nói, cô ta còn mặc váy cưới của người ta, thật là ghê tởm, cô ta cho rằng cô ta đang diễn phim truyền hình sao, còn dám mặc cả váy cưới...".

"Tối hôm đó, có mấy người nhà họ Tần tới đòi giải thích, còn hỏi cô ta có phải không muốn anh trai kết hôn hay không, trận chiến suýt chút nữa dọa c.h.ế.t cô ta."

"Ba Chu Kỳ sợ cuộc hôn nhân của Chu Kỳ khó thành, liền ly hôn với mẹ Chu Lạc, tiễn hai mẹ con cô ta ngay trong đêm, cô ta đúng là rẻ mạt..."

Tôi lặng lẽ lắng nghe, không buồn cũng không vui. Xấu hay tốt gì cũng là chuyện của người khác, cứ nghe thôi, không cần bận tâm. Tôi có những người tôi nên quan tâm rồi.

Bùi Nhiên đến đón tôi. Anh ấy đang mặc bộ đồ tôi may cho, dáng người anh ấy cao và thẳng, phong thái thật tuyệt vời. Khi nhìn tôi, ánh mắt anh dịu dàng như nước.

Tôi mặc bộ váy cưới màu đen, trên tay cầm hoa hồng trắng.

Chúng tôi trao nhẫn và hôn nhau trong tiếng pháo hoa rung rinh. Tôi nghe thấy anh thì thầm vào tai tôi, "Anh chỉ thuộc về một mình em."

Tôi đã đi một chặng đường dài và cuối cùng đã về đến nhà.

 

Loading...