Cơ hội cuối cùng - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-06-16 09:41:18
Lượt xem: 2,123
Chóp mũi và mí mắt của cô ta đỏ bừng, nhưng độ sáng và sự nhanh nhẹn giữa hai chân mày vẫn còn nguyên.
Cô ta vẫn đẹp như vậy, giống như những bông hoa trà trong chiếc bình mạ vàng, cho dù được đặt ở đó một cách lặng lẽ, cô ta vẫn sống động và thu hút ánh nhìn của mọi người. Ai sẽ không bị cám dỗ để thay đổi cô ta chứ?
Từ góc nhìn của một người ngoài cuộc, tôi thấy họ như keo như sơn.
Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, vẻ ngây thơ và hoang mang đó lại xuất hiện trên khuôn mặt Chu Lạc.
Tôi thực sự ngưỡng mộ cô ta. Làm tất cả những điều tồi tệ nhưng vẫn có thể hành động như một nạn nhân.
Tôi có thể thấu hiểu một cô gái mất trí. Vì vậy, tôi đã kiên nhẫn và chịu đựng. Bất hạnh của Chu Lạc trở thành chiếc ô che chở cô ta. Cho dù cô ta có phạm sai lầm lớn đến đâu, cũng không ai có thể trách cô ta.
Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng có thể bị cô ta bắt nạt.
Tôi ngồi trên sô pha. Nhìn Chu Lạc đang bám lấy Chu Kỳ, tôi đột nhiên cảm thấy buồn nôn, lạnh lùng hỏi Chu Kỳ: “Cô ta tự mình ngoan ngoãn đi xuống, hay là tôi kéo cô ta xuống?"
Có lẽ là do biểu hiện trên khuôn mặt tôi quá đáng sợ, Chu Lạc sững người một lúc, và ngoan ngoãn xuống khỏi người Chu Kỳ.
Tôi nhìn Chu Kỳ, phớt lờ vẻ mệt mỏi của anh ta và đưa ra tối hậu thư: “Lập tức đưa cô ta trở về nhà họ Chu. Hay là, bây giờ tôi dọn phòng ngủ chính cho các người. Đám cưới của chúng ta đã bị hủy bỏ trước khi quá muộn."
Vẻ mặt của Chu Kỳ ngay lập tức trở nên bối rối, anh ta giải thích với tôi: “Cẩn Đường, sao em lại nghĩ như vậy? Lạc Lạc là em gái của anh. Người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có em."
Ánh mắt anh ta chân thành, hệt như ngày đầu tiên anh ta nói thích tôi.
Nhưng trở về hiện thực, nhìn đám lông gà vỏ tỏi trước mặt, mới thấy nực cười làm sao.
Anh ta cứ nói yêu tôi, nhưng anh ta đã làm được gì cho tôi? Anh ta không thể điều chỉnh mối quan hệ giữa tôi và gia đình anh ta, nó không thể cho tôi đủ cảm giác an toàn.
Rõ ràng là không thể cùng tồn tại hòa bình, nhưng tôi vẫn muốn ngọt ngào ở cả hai đầu cây mía.
Làm sao có thể, Chu Kỳ? Cho dù anh quyết định như thế nào, tôi không muốn anh nữa.
11
Tôi rời khỏi Giang Thành.
Trong khi Chu Kỳ đang đưa Chu Lạc về nhà, tôi đã đến sân bay.
Tôi biết anh ta sẽ chọn đứng về phía tôi nhưng đó không phải là vì anh ta không thể sống thiếu tôi, mà vì anh ta không chịu nổi vùng an toàn mà tôi tạo ra cho anh ta.
Chúng tôi đã ở bên nhau suốt bảy năm trời và chúng tôi luôn là những người quan trọng nhất của nhau.
Sau khi Chu Lạc trở về Trung Quốc, tôi cảm thấy rõ ràng rằng tôi không quá quan trọng với anh ta.
Có thể có một sự so sánh khi chúng được đặt cùng nhau, và sự khác biệt có thể được nhìn thấy ngay lập tức rằng ai quan trọng hơn ai.
Rời xa anh ta thật ra không khó như tôi tưởng tượng. Từ việc quyết định điểm đến đến đặt vé máy bay, tôi chỉ mất vài phút.
Tôi đã mất ba năm để lấp đầy Chu Kỳ vào nhà của tôi. Khi tôi đi, hành lý tôi mang theo không đáng kể so với khi tôi đến.
Trên đường đi, tôi đã phá thẻ điện thoại, chặn và xóa tất cả thông tin liên lạc của Chu Kỳ.
Ba tháng sau, tôi nghe Tang Ning nói rằng Chu Kỳ đã tìm tôi như điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-hoi-cuoi-cung/phan-4.html.]
Lâu lắm rồi, tôi mới trở lại nơi tôi đã sinh ra, một thị trấn nhỏ cách xa hàng ngàn dặm, tôi mở một cửa hàng. Tôi đã mua một khoảng sân nhỏ trồng đầy hoa. Mỗi sáng khi tôi mở cửa sổ, nơi này luôn làm tôi ngạc nhiên, nhịp điệu rất chậm, nhưng mọi thứ thật yên bình và chân thực.
12
Vào tháng 5 tươi sáng và đáng yêu, hoa hòe trắng nở rộ, nước suối dâng cao hơn, tiếng nước chảy va vào đá tạo ra âm thanh róc rách vui tai.
Một buổi tối, khi tôi đã xác nhận xong các chi tiết của chiếc váy với khách hàng. Tôi về nhà dưới ánh trăng đêm.
Đến đầu ngõ, tôi nghe có người tri hô bắt kẻ trộm. Giữa sự nghi ngờ của tôi, một bóng dáng xuất hiện trong tầm nhìn, tôi hốt hoảng nhặt một viên gạch để tự vệ.
Vì quá sợ hãi nên khi anh ta đến gần, tôi đã đập viên gạch vào vai anh ta.
Người đàn ông cao gầy, mảnh khảnh, trông dữ dằn với đôi mắt đen láy loạng choạng quay lại nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là tôi đã nhìn nhầm rồi chăng?
Thế nhưng anh ta cũng không dừng lại nhiều, lườm tôi một cái, xoay người tiếp tục chạy về phía trước.
13
Tôi nhẹ chân chạy về cửa hàng và lập tức gọi cảnh sát.
Chưa đầy mười phút sau. Người đàn ông vừa rồi đã trực tiếp đến cửa. Nhìn thấy tôi, anh ta giật mình một lúc rồi nhíu mày: "Đó là cô?"
Tôi rùng mình tránh đi ánh mắt của anh ta, vội vàng phủ nhận: “Không phải tôi, không phải tôi.”
"Cô gái à, đ.á.n.h người không xin lỗi cũng không sao, đây là thái độ gì?"
Theo tôi, anh ta là một con sói đội lốt cừu.
Tôi muốn khóc, nhưng tôi biết chắc hẳn anh ta đến để đòi nợ tôi.
Thấy anh ta định tiến lên một bước, tôi chỉ vào chiếc túi trên bàn: “Trong túi có đồ anh muốn, cầm lấy rồi nhanh chóng rời đi.”
Tôi lo lắng sẽ chọc giận anh ta, lại không dám nói là đã báo cảnh sát, chỉ có thể tiếp tục lùi lại, giữ khoảng cách.
"Cô gái à, xin hãy bình tĩnh."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Anh ta bất lực, giơ tay định lấy một vật gì đó trong túi, tôi chợt nghĩ rằng đó có thể là một con dao.
Ngay lập tức, tôi dựng tóc gáy, và tôi đã nhặt bất cứ thứ gì đó mà tôi có thể chạm vào và ném vào anh ta, đồng thời kêu cứu trong khi tôi đang đ.á.n.h người.
"Khốn kiếp, đồ c.ô.n đ.ồ, mau cút ra ngoài!"
Nghe tôi nói xong, anh ta lập tức tối sầm mặt, sải bước đi tới, trừng mắt nhìn tôi: “Cô đang nói cái gì vậy?”
Tôi giật mình vì anh ta trong giây lát. Có những dấu chấm hỏi trên đầu tôi.
Đôi mắt của người đàn ông hung dữ như một con chim ưng, anh ta đột nhiên nổi điên và gầm lên với tôi: “Đời này, tôi ghét nhất người ta gọi tôi là c.ô.n đ.ồ ! Tôi là cảnh sát! Là cảnh sát!"