Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cố Hành - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-09-16 11:43:58
Lượt xem: 297

12.

Sau đó, Cố Hành thực sự không đến gặp tôi nữa.

Anh dường như đã trở lại thành Cố Hành thường ngày, nhưng tôi nghe nói anh không còn đến quán bar nữa.

Mọi thứ đã trở lại quỹ đạo ban đầu, tôi nghĩ mình sẽ không tiếp xúc với anh nữa.

Kỳ nghỉ hè vẫn còn hai tuần nữa.

Tôi hoàn thành công việc cuối cùng trong phòng thí nghiệm và quyết định thu dọn đồ đạc và về nhà.

Nhà tôi ở kinh thành, chỉ cách trường 3 giờ lái xe.

Tôi đi thẳng đến cửa hàng. Lúc này, mẹ tôi và những người khác hẳn vừa kết thúc giờ cao điểm buổi sáng và đang nghỉ ngơi trong cửa hàng.

Tôi chỉ không ngờ lại nghe thấy giọng nói sắc nhọn của một cô gái trước khi tôi đến cửa hàng.

"Bà bán loại bánh bao dở tệ gì vậy? Mùi vị quá tệ, thịt bên trong bốc mùi!"

Bố mẹ tôi đã làm bánh bao trong hầu hết cuộc đời của họ, và bên trong chúng là lương tâm của họ.

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

Tôi biết rõ rằng thịt bên trong không thể có mùi hôi thối.

Nhưng bánh bao thì vứt khắp sàn, cô gái cùng mấy chị em tốt đập phá nhiều đồ trong tiệm.

Vài cô gái mặc đồ hiệu, theo sau là tài xế ở nhà. Khi họ bịt mũi và nói rằng bố mẹ tôi có mùi hôi, sự chế giễu và tự hào trong mắt họ không thể che giấu được.

Họ cố tình tìm lỗi.

Nhưng bố mẹ tôi rất trung thực và không bao giờ gây rắc rối cho người khác.

Thấy nhiều cô gái còn rất nhỏ, ở nhà nên được nuông chiều. Tôi chỉ hy vọng họ chán và bỏ đi.

Mẹ tôi mỉm cười dịu dàng với họ và nói “Cô ơi, chắc cô ngửi nhầm rồi. Những miếng thịt này mới được giao hôm qua và vẫn còn tươi.”

Cô gái dẫn đầu cười khẩy, "Ồ, vậy thì tôi ngửi nhầm rồi. Không phải mùi thịt, mà là mùi trên người bà!”

Một cô gái khác bịt mũi và khoe khoang, "Đúng rồi, làm sao người ta có thể ngửi nhầm trên người và quần áo được? Họ thực sự là những đứa nhà quê đến từ một nơi nhỏ bé. Chúng có mùi rất khó chịu!”

Bố tôi không tức giận khi nghe điều này, ông chỉ mỉm cười ngây thơ và nói, "Tôi đã bận rộn cả buổi sáng, có lẽ hơi đổ mồ hôi.”

Một cú đ.ấ.m trúng vào bông, và cô gái đó cảm thấy không hài lòng. Cô ta cầm cái bát trên bàn và định ném nó đi.

Tôi bước tới và nắm lấy cổ tay cô ta “Đủ chưa?”

13.

Cô gái kia sửng sốt, sau khi nhìn rõ mặt tôi, cô ta hét lên một tiếng lạnh lùng và hất tay tôi ra.

“Ồ, thì ra là cô.”

Với sự thù địch không che giấu, tôi khẽ cau mày và lục tìm khuôn mặt cô ta trong trí nhớ. Tôi có biết cô ta không?

Cô gái nhìn thấy tôi với vẻ mặt đầy ghét bỏ và tự hào khoanh tay tự giới thiệu.

Vốn dĩ cô ta là sinh viên của trường đại học bên cạnh và đã theo đuổi Cố Hành một cách điên cuồng, nhưng anh thậm chí không thèm liếc nhìn cô ta.

Điều này khiến cô ta rất bực bội, nhưng cô ta không dám trêu chọc anh.

Từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Cố Hành, cô ta bắt đầu không thích tôi và thậm chí còn nhờ người điều tra tôi.

Vài ngày trước, sau khi biết tôi đã đá Cố Hành, cô ta càng tức giận hơn và đe dọa sẽ dạy cho tôi một bài học.

Cô ta  nghe nói hôm nay tôi nghỉ học. Cô ta đã dẫn theo các em gái và tài xế của gia đình đến thẳng tiệm bánh bao của tôi để “dạy dỗ” tôi.

Thấy tôi vẫn chưa trở về, cô ta bắt đầu làm khó bố mẹ tôi.

“Một người như mày cũng dám đá Cố Hành sao? Tao thậm chí không thểnói chuyện với anh ấy. Tại sao mày lại chia tay anh ấy? Mày đã cho Gu Xing uống loại bùa mê thuốc lú gì vậy?Đối với chuyện này, anh ấy còn không cho phép những người bên cạnh chỉ trích mày.  Thậm chí còn nổi giận với những ai nói xấu mày! Mày là cái thá gì chứ?”

Tôi càng nghe, lông mày tôi càng nhíu chặt.

“Thần kinh!”

“Mày nói ai thần kinh? Mày mới bị thần kinh! Cả nhà mày bị thần kinh!”

Trước khi cô ta kịp nói hết, một chậu nước lạnh đã được đổ về phía cô ta.

Vừa rồi, khi tôi đang chịu đựng và kiên nhẫn hết lần này đến lần khác, mẹ tôi đã kéo tôi ra sau lưng bà,hai tay chống nạnh đầy vẻ cứng rắn.

"Dạo này trước cửa nhà các thứ bẩn thỉu đều thấy, ôi, xui xẻo quá!"

Một số cô gái đã bị tạt nước lạnh, khuôn mặt của họ trông cực kỳ xấu xí.

Ngay lập tức, cô ta  ôm đầu hét lên, ra lệnh cho tài xế đứng ngốc nghếch phía sau : "Sao anh còn đứng đó? Họ hắt nước lên đầu tôi, sao anh không qua đây giúp? Đưa anh đến đây có ích gì!”

Tài xế nhận ra rằng mặc dù anh biết cô tiểu thư của mình vô lý, nhưng anh sợ mất việc, vì vậy anh nhanh chóng bước tới giúp đỡ.

Tài xế cao lớn và khỏe mạnh, đám cô gái kia có hàm răng sắc nhọn, trong khi gia đình ba người chúng tôi, những người trung thực và thân thiện trong nhiều năm, không thể mắng hay đánh họ.

Ba khuôn mặt đỏ bừng, những ngón tay chỉ vào họ kiên quyết không chịu bỏ xuống.

14.

Cô ta bấu chặt cánh tay tôi, nói giọng đay nghiến, "Tống Thiên, quỳ xuống và xin lỗi tao, tụi tao sẽ cân nhắc việc bỏ qua cho nhà mày.”

Một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa hàng nhà tôi.

Một người phụ nữ thanh lịch và trí thức bước xuống xe, mái tóc buộc gọn gàng, đôi giày cao gót của bà tạo ra âm thanh nhịp nhàng và giòn giã khi bà bước xuống đất.

Ngay giây tiếp theo, nhìn thấy cảnh hỗn loạn trong cửa hàng của chúng tôi, bà đã nhấc váy lên, bước nhanh tới chỗ của tôi.

Một số vệ sĩ đi theo phía sau, người chưa thấy rõ nhưng  giọng nói đã vang lên trước: “Dám động vào người của bà chủ, đúng là không biết trời cao đất dày!”

Không cần lệnh của người phụ nữ đó, các vệ sĩ đã bước lên trước, từng người giữ chặt lấy đám cô gái kia.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-hanh/chuong-5.html.]

Khuôn mặt của bọ họ tái xanh, gắt lên"Bỏ tôi ra! Các người có biết bố tôi là ai không?”

“Là ai vậy?”

“Triệu Đình Sơn!”

Người phụ nữ đảo mắt và nói “Dừng, tôi không biết. Chưa từng nghe tên.”

Ngực cô ta phập phồng vì tức giận “Bà là ai? Rảnh rỗi thích quản chuyện người khác đến vậy à?”

Người phụ nữ thậm chí còn không thèm liếc nhìn cô ta mà nói “Cô cũng xứng đáng biết tên tôi sao?”

Bà vẫy tay với vệ sĩ ra hiệu “Đưa bọn họ đến đồn cảnh sát.”

“Vô ích thôi, có người ở nhà tôi trong đồn cảnh sát!”

Người phụ nữ khá vui mừng và nói "Thật trùng hợp, tôi cũng có người nhà ở đó.”

Cô ta còn muốn nói thêm nhưng bị vệ sĩ bịt miêng lại lôi đi.

Vừa rời đi, một người mặc đồ quản gia đã đến bên người phụ nữ.

“Phu nhân, Triệu Đình Sơn là một nhà giàu mới nổi ở khu vực lân cận. Gia đình họ điều hành một nhà máy, và đây là thông tin từ nhà máy của họ.”

Nói xong, ông cung kính đưa xấp tài liệu trên tay cho người phụ nữ.

Bà chỉ liếc nhìn thoáng qua rồi đặt xuống.

“Ồ, tôi còn tưởng anh ta quyền quý lắm, dám bắt nạt người khác bằng một nhà máy đổ nát như thế này, không biết lượng sức mình.”

Quản gia gật đầu nói: "Phu nhân, bây giò chúng ta lamd gì ạ?”

"Nơi họ thuê nhà xưởng bỏ hoang thuộc về người khác. Cô gái đó thấy mọi thứ đều hôi hám phỉa không? Mua lại mảnh đất đó, sau đó phá nhà xưởng bỏ hoang này và xây nhà vệ sinh công cộng cho tôi."

Quản gia do dự một chút rồi nói: "Phu nhân, như vậy có quá đáng không? Dù sao thì đó cũng chỉ là một đứa trẻ.”

Người phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc và nói "Còn trẻ? Cô ta đã 20 tuổi rồi, vẫn là một đứa trẻ sao? ồ, trẻ con vẫn cần được dạy dỗ. Bố mẹ cô ta không dạy thì để tôi!”

Người quản gia không dám nói thêm gì nữa, vội vàng gật đầu, "Tôi sẽ đi xử lý ngay.”

Vừa khi người quản gia đi khỏi, người phụ nữ đã chải lại tóc, mỉm cười và khéo léo nắm lấy tay mẹ tôi: "Hôm nay tôi thấy cô chưa giao bánh bao, nên tôi đoán là có chuyện gì đó. Hồng Hồng, tôi đến muộn rồi.”

Mẹ tôi cảm kích nói “Không muộn đâu, bà Lâm đến đúng lúc. Tôi cảm ơn bà rất nhiều.”

Bà Lâm? Vậy bà ấy luôn là khách hàng lớn của gia đình chúng tôi sao? Một khách hàng lớn liên tục gọi 100 cái bánh bao mỗi ngày trong suốt cả năm sao?

Lúc đầu, khi chúng tôi mới đến Kinh Thành, chính nhờ bà ấy mà gia đình chúng tôi có thể tạo dựng được chỗ đứng ở nơi đây.

Vậy ra bà ấy chính là bà Lâm.

Khi tôi vẫn đang nhìn họ trao đổi những lời xã giao với vẻ mặt ngơ ngác, bà Lâm quay lại và nhìn tôi với vẻ phấn khích.

Bà vuốt ve má tôi, tình yêu trong mắt bà như tràn ra ngoài.

Bà ấy cứ khen tôi xinh đẹp, nhưng tóc tôi giờ như cái tổ quạ sau cuộc hỗn chiến vừa rồi. Đôi mắt của bà Lâm trở nên lấp lánh khi bà nhìn tôi "Xinh đẹp, Thiên Thiên của chúng ta xinh đẹp quá!”

“Con cảm ơn dì Lâm.” Tôi ngại ngùng trước lời khen của bà.

15.

Mẹ tôi làm bánh bao cho dì Lâm, nhưng dì ấy cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông.

Dì ấy tốt đến mức làm tôi sợ.

Gói bánh xong, dì không nỡ chia tay chúng tôi.

Đột nhiên, dì ngồi xuống chạm vào chân “Đau quá!’’

Mẹ tôi lo lắng hỏi “Có chuyện gì vậy, chị Lâm?”

Dì Lâm lấy tay che chân và nói, "Tôi đoán là tôi vừa chạy quá nhanh nên bị trẹo chân. Có vẻ như tôi cần Tiểu Thiên đưa tôi về nhà.”

Tôi sững sờ đỡ dì “Dì có xe ô tô rồi mà ạ?”

Giọng điệu của dì Lâm rất tự nhiên: "Dì bị trẹo chân, ngồi xe nhỡ say thì sao? Đành nhờ con rồi.”

Tôi im lặng nhìn chiếc xe sang trọng đỗ ở cửa hàng và bắt gặp ánh mắt của tài xế.

Anh ta lặng lẽ  tránh ánh mắt của tôi và lái xe đi trong im lặng.

Mẹ tôi đẩy một chiếc xe đạp ra và nói “Hay là con đi xe này để đưa cô Lâm về nhà, Thiên Thiên?”

Tôi còn chua kịp gật đầu thì dì đã ngồi lên xe “Tôi nghĩ nó ổn mà.”

Dì ôm eo tôi và chỉ đường “Thiên Thiên, thấy con dốc đó không? Cứ đi lên đó.”

Vì vậy, giữa cái thời tiết 30 độ, cả hai chúng tôi đều đổ mồ hôi đầm đìa vì nóng.

Cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự xa hoa.

Dì Lâm lau mồ hôi và nhanh chóng rời khỏi xe đạp, nói "Chúng ta đã đến nơi rồi, Thiên Thiên.”

Tôi không thể tin được khi đứng trước cửa, một gia đình như vậy lại thích ăn bánh bao hấp của nhà tôi.

Suốt cả năm, không chút do dự.

Dì nhiệt tình kéo tôi vào nói muốn để tôi nghỉ ngơi một lát.

Nhà dì Lâm có rất nhiều người giúp việc, và mọi người có vẻ rất thích tôi, nhưng tôi chỉ mới gặp họ lần đầu.

Tôi không nhận ra có gì không ổn khi dì Lâm bí ẩn dẫn tôi vào một căn phòng.

Đó là phòng của Cố Hành, tông màu đơn giản, sạch sẽ và ngăn nắp.

Trong phòng, có một mùi hương quen thuộc đối với tôi.

Nhìn vào bức ảnh gia đình bên cạnh, tôi đột nhiên nhận ra.

Thì ra bà ấy là mẹ của Cố Hành.

Loading...