Cô em họ thảo mai - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-07 08:27:17
Lượt xem: 3,362
5
Khi lên cấp hai (Ở Trung Quốc, cấp 1 là từ lớp 1 – 6), nó vẫn học cùng trường với tôi.
Trường trung học cơ sở yêu cầu phải nội trú, tôi và nó được phân vào cùng một ký túc xá.
Có lẽ do quá mệt mỏi với sự cô lập ở tiểu học, cũng có lẽ nó phát hiện tôi khá dễ nói chuyện và nguyện ý chơi với nó.
Giản Hạnh đột nhiên tỏ ra tử tế với tôi. Nó chiếm giữ vị trí bên cạnh tôi, tự xưng là bạn thân của tôi.
Nếu tôi thân thiết một chút với bạn cùng lớp, nó sẽ không vui ra mặt, sẽ nói những câu quái gở hay sẽ tạo ra những tiếng động ồn ào.
Tôi giả vờ như không biết.
Nó dường như coi tôi là người bạn thân nhất của mình.
Có thể... là thật sao?
“Giản Ninh, đừng đối xử tốt với Giản Hạnh quá, cậu cũng không biết sau lưng cô ta đã nói gì về cậu đâu". Đã có bạn cùng lớp không nhịn được nên bí mật nói cho tôi biết.
Tôi biết tất cả.
Tôi biết sau lưng tôi nó đã ra sức dùng hết vốn từ vựng của mình để chế nhạo tôi không chừa chỗ nào, từ cách ăn mặc, ngoại hình, tính cách đến thành tích. Chỗ nào có thể soi mói được nó đều sẽ không bỏ qua.
Kiểu nó nghĩ như vậy là có thể chứng minh được nó ưu tú hơn tôi, tốt hơn tôi.
Nó vẫn thế, chưa từng thay đổi, vẫn hận tôi và luôn muốn hủy hoại tôi.
Điểm khác biệt là nó đã biết ngụy trang, không công khai lộ liễu như trước.
Bởi vì nó phát hiện ra rằng hiện tại tôi là người duy nhất tình nguyện chơi cùng nó, cũng là người duy nhất sẽ thỉnh thoảng sẽ khen ngợi nó.
Bởi vì nó vẫn đang cần tôi.
Tất nhiên là tôi biết cách khen ngợi nó.
Bạn đã nghe qua “phủng sát” chưa?
*Phủng sát: Bề ngoài tán dương, khích lệ hoặc thổi phồng quá mức khiến người ta tự mãn, kiêu ngạo, dẫn đến trì trệ, thụt lùi, thậm chí làm cho người ta sa đọa, thất bại.
Tôi muốn đem cho nó bay lên tận may xanh, sau đó… buông tay.
6
“Hạnh Hạnh, trong trường em quen rất nhiều bạn bè, em có biết Sở Nhạc lớp trưởng lớp bên cạnh không?” Khi đang cùng nhau làm bài tập, tôi đột nhiên hỏi điều này.
“Chị hỏi cái này làm gì?” Ánh mắt Giản Hạnh hoài nghi.
“Hôm nay ở trong văn phòng trường, chị nghe thấy cô giáo khen ngợi cậu ấy có nhân cách tốt, giao tiếp tốt nên muốn làm quen với cậu ấy một chút, nghe nói hai người là bạn tốt, giới thiệu cậu ấy với chị được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-em-ho-thao-mai/4.html.]
Những gì tôi vừa nói không có một câu từ nào là thật, kể cả câu cuối cùng.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi nhìn tâm tư Giản Hạnh biến đổi, cuối cùng liếc xéo tôi một cái: “Không phải chị rất lợi hại sao? Tự mình làm đi. Dù bọn tôi là bạn bè nhưng không phải ai cậu ấy cũng muốn làm quen. Chị đừng hy vọng nhiều”.
Tôi cảm thấy thất vọng và trở nên im lặng.
Ngày hôm sau, tôi thấy Giản Hạnh mang theo bữa sáng đi tìm Sở Nhạc.
Hai người có vẻ nói chuyện rất hợp ý, không đến một ngày đã thân thiết với nhau. Giản Hạnh thậm chí còn đề nghị Sở Nhạc chờ nó ở cửa lớp.
“Chị họ, Nhạc Nhạc không thích chị nên tôi sẽ cùng cậu ấy tan học về nhà, chị tự về một mình đi.” Giản Hạnh cao ngạo lướt qua tôi, rốt cuộc cũng thắng tôi được một lần.
“Ninh Ninh, nhìn bộ dáng vừa rồi của cậu ta, thật ghê tởm, cũng chỉ có cậu mới có thể chịu đựng được”. Cô gái ngồi sau tôi không nhịn được nói.
Tôi không nói gì, cười khổ một tiếng, im lặng thu dọn đồ đạc rồi đi về một mình.
Mối quan hệ của Giản Hạnh và Sở Nhạc càng ngày càng thân thiết, thậm chí luôn dính lấy nhau cười đùa sau mỗi tiết học. Còn tôi thì trông thật cô đơn, buồn bã.
Trong mắt Giản Hạnh, là tôi đang ghen ghét, hâm mộ. Nó càng cười tươi.
Sau khi nhìn thấy nó vui vẻ đi tìm Sở Nhạc, tôi thu hồi lớp ngụy trang và tập trung vào việc học.
Tinh lực của con người là có hạn. Tôi muốn hủy hoại Giản Hạnh từ tận gốc rễ. Để duy trì cái gọi là tình bạn kia, nó bắt đầu bỏ bê việc học.
Đã có kết quả thi giữa kỳ.
Tôi đứng đầu lớp, đứng thứ 2 của khóa. Giản Hạnh xếp hạng tầm trung của lớp. Nhưng nó vốn ở top đầu, giờ đây đã bị hạ xuống mười bậc. Tôi thấy nụ cười của Giản Hạnh dần biến mất khi nghe xong thành tích của mình.
Thành tích với nó rất quan trọng. Cô giáo nhàn nhạt nhắc nhở nó vài câu, nói nó có nền tảng tốt, nên tập trung hơn chút nữa. Đôi mắt Giản Hạnh đỏ hoe nhưng vẫn cố kìm nén.
Tan học, lập tức có bạn học đến chỗ tôi hỏi bài.
Tôi có thành tích tốt, tính cách cũng tốt, lại không ngại chia sẻ, giúp đỡ bạn bè trong học tập và lần này cũng không ngoại lệ.
Tôi vừa nhẹ giọng giảng giải vừa dùng bút đỏ gạch chỗ bạn học bị sai sót, chưa nói được mấy câu thì Giản Hạnh đột ngột đứng phắt lên. Nó khóc lóc, cắn môi dưới, nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ: “Không phải thành tích tốt hơn tôi một chút thôi sao? Giản Ninh, chị kiêu ngạo cái gì!”
Nó dùng sức xô đổ bàn học của tôi, sách vở rơi lả tả trên mặt đất. Tôi ngây ngẩn cả người nhưng trong lòng lại sinh ra sự sung sướng trả được thù.
Đúng, chính là như thế, nhưng chưa đủ, còn lâu mới đủ!
“Giản Hạnh, cậu nổi điên cái gì?” Tôi chưa kịp nói câu nào, cũng đã có bạn học bất bình thay tôi.
Các bạn khác giúp tôi nâng bàn học lên, nhặt lại sách vở và văn phòng phẩm vương vãi trên mặt đất. Chắc sẽ có mấy cây bút máy không thể viết được nữa.
Điều này càng khiến các bạn học tức giận hơn.
Tôi lặng người thật lâu như thể vô cùng tủi thân và đau lòng. Cuối cùng chỉ nhẹ nhàng nói: "Có lẽ em ấy đang không vui".
Câu nói này làm cho sự chán ghét, bài xích của các bạn học với Giản Hạnh tăng thêm không chỉ một bậc.
Tôi yên lặng nghe bọn họ vừa chỉ trích Giản Hạnh vừa an ủi tôi.
Vào giờ học, Giản Hạnh mới về lớp, nó đỏ mắt trừng tôi giống như tôi đã gây ra một tội ác tày đình gì vậy.