Cố Dĩ Hà - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-19 19:14:00
Lượt xem: 857
Tiết này là tiết tự học bình thường, Cố Dĩ Hà sẽ bị Khâu Vân gọi đi.
Cậu ấy dường như chưa bao giờ có một buổi tự học nào đàng hoàng cả.
Không chỉ các lớp tự học, mà còn có nhiều tiết học cậu ấy sẽ rời đi bất cứ khi nào cậu ấy muốn.
Khâu Vân vẫn đang vẫy tay với Cố Dĩ Hà ở cửa. Cậu ấy ngẩng đầu lên và liếc nhìn Khâu Vân .
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi tự giác đứng dậy để cậu ấy ra ngoài, nhưng cậu ấy đã nắm lấy tay tôi và đẩy tôi trở lại chỗ ngồi.
“Phắn đi.” Cố Dĩ Hà vẫn nhìn Khâu Vân ở cửa, thanh âm không lớn cũng không nhỏ.
Tôi giật mình, Khâu Vân cũng sợ hãi.
Bàn tay vẫy vẫy của Khâu Vân cững lại rồi đặt nó ra sau đầu, gãi đầu và biến mất khỏi cửa.
Sau đó bang một tiếng, cuốn sách bài tập toán của Cố Dĩ Hà rơi xuống bàn tôi. Cuốn sách bài tập đó còn sạch hơn cả mặt tôi.
Cố Dĩ Hà đưa ngón trỏ gõ nhẹ một câu hỏi trên vở bài tập, hỏi tôi: “Biết làm không?”
Tôi ngơ ngác một lúc mới phản ứng lại. Tôi nhìn xuống và thấy đó là một câu hỏi không hề khó nhưng lại đòi hỏi rất nhiều kiến thức cơ bản.
“Giảng một chút.” Cố Dĩ Hà đưa cây bút cho tôi. Giọng nói của cậu ấy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Bạn học nam ngồi ở bàn trước tôi vô thức quay đầu nhìn Cố Dĩ Hà lại bị Cố dĩ Hà trừng mắt liếc về.
Tôi cũng vô thức ngẩng đầu lên nhìn Cố Dĩ Hà. Ba chữ này thế mà lại được thốt ra từ miệng cậu ấy. Cố Dĩ Hà khẽ cau mày, như thể câu chửi sắp thốt ra khỏi miệng cậu ấy trong giây tiếp theo.
Nhưng Cố Dĩ Hà không làm thế. Cậu ấy hỏi: “Được không?”
“Được...” Tôi lấy cây bút từ trong túi đựng bút ra và bắt đầu giảng bài cho Cố Dĩ Hà.
Đây là lần đầu tiên có người hỏi bài tôi.
Mặc dù điểm số của tôi rất tốt nhưng vì tôi đã đeo ốc tai điện tử từ khi còn nhỏ mà âm thanh ốc tai điện tử thu được thì hạn chế, dẫn đến khả năng phát âm của tôi rất không chuẩn.
Chưa kể đến giảng bài, dù cho ngày thường tôi có nói cũng không có ai nghe.
Sau khi hồi hộp giải thích xong câu hỏi một cách chậm rãi, tôi nhìn Cố Dĩ Hà, nói: “Cậu hiểu không?”
“Đơn giản như vậy sao?” Cố Dĩ Hà nhướng mày, trên lông mày có chút kiêu ngạo, tựa hồ hiểu được một vấn đề thâm sâu.
Có vẻ đáng yêu. Nghĩ tới đây, tôi không khỏi mỉm cười.
Khi cô chủ nhiệm bước vào lớp, Cố Dĩ Hà vừa mới giải xong hai câu hỏi.
“Mấy thứ này không làm khó bố mày được.” Giọng nói của Cố Dĩ Hà vang lên trong đầu tôi thông qua bộ xử lý ngôn ngữ trên tai phải, dễ nghe đến khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-di-ha/3.html.]
Cô chủ nhiệm bước đến gần tôi, nhìn cậu ấy hai lần, sau đó đi được hai bước lại quay đầu lại với ánh mắt không thể tin.
Cô giáo không thể tin được cái tên hỗn thế ma vương kia vậy mà lại ngoan ngoãn ngồi cạnh tôi làm bài tập.
Nhưng Cố Dĩ Hà đã không phụ kỳ vọng của cô, ngay sau đó, cậu ấy đã nhảy ra khỏi cửa sổ trước mặt cô.
Cậu ấy luôn như vậy, không để ai vào mắt cả.
Đôi khi tôi cảm thấy cậu ấy đã thay đổi nhưng cũng vẫn như cũ.
Lục Uyển Uyển cùng tôi về nhà, cô ấy nắm lấy tay phải của tôi, nhìn tôi mấy lần: “Giang Giang, cậu nghĩ vì sao Cố Dĩ Hà mỗi lần tan trường đều phải đi ngang qua nhà cậu?”
“Có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên?” Tôi đã quen với việc sử dụng ít từ nhất để diễn đạt ý mình.
Thật may là Lục Uyển Uyển có thể hiểu được.
“Tôi nghe nói sau khi cậu ấy cắt tóc ngắn, các cô gái ở trường khác sẽ đợi cậu ấy ở cổng trường mỗi ngày.” Cách phát âm khó hiểu của tôi không ngăn được cô ấy buôn chuyện.
Tôi biết điều này.
Hàng ngày sau giờ học, đều có thể nhìn thấy một số nữ sinh mặc đồng phục của trường khác đang đứng đợi trước cổng trường. Hóa ra là đang đợi Cố Dĩ Hà.
“Ừ.” Tôi khẻ ừ để tỏ ra mình đang lắng nghe.
Lục Uyển Uyển nói rồi quay đầu lại: “Nhưng mà phải nói là Cố Dĩ Hà hình như đẹp trai hơn trước rất nhiều.”
Tôi nghĩ chẳng có gì khác ả. Cậu ấy vẫn luôn rất đẹp.
4.
Các nhóm nữ sinh đang đợi Cố Dĩ Hà ở cổng trường.
Rốt cục hôm nay tôi đã nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc trong số họ.
Tôi vô thức kéo Lục Uyển Uyển rời đi, nhưng chưa kịp nói gì thì những cô gái đó đã bước tới chỗ tôi.
“Này? Đây không phải Giang Giang bé nhỏ của chúng ta sao?” Nữ sinh dẫn đầu dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên.
Ngay khi Lục Uyển Uyển chuẩn bị bước tới, có hai nữ sinh chặn tôi lại phía sau.
Nữ sinh dẫn đầu là bạn học cũ của tôi. Tôi nhìn đi chỗ khác trước sự giận dữ hiện rõ trong mắt cô ta.
Nhưng cô ta ngay lập tức nắm lấy cổ tay trái của tôi, dường như bóp nghẹt trái tim tôi, tôi sốc đến mức quên cả giãy giụa.
“Giang Giang, mày trốn rất giỏi.” Cô ta dùng sức nắm lấy tay tôi, mỉm cười độc ác khi cảm nhận được sự bất thường trên cổ tay tôi: “Chết cho sạch sẽ mà cũng không nên hồn.”
Tôi rùng mình. Sương mù dày đặc sắp rời xa lại quay về trong lòng.