CÔ DÂU MA - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-29 15:56:48
Lượt xem: 354
13.
Chúng tôi vẫn về muộn.
Khi tôi và chú Trương đến nhà dì Lưu, vừa mới đẩy cửa lớn ra, chúng tôi đã thấy một cái đầu đầy m.á.u lăn ra từ bên trong, chính là đầu của dì Lưu.
Vẻ mặt hoảng sợ, mắt nhìn chằm chằm vào tôi, khiến người ta hoảng sợ. Tôi và chú Trương lao vào phòng khách, Lưu Chính tay phải đang cầm d.a.o phay, cúi người, toàn thân đầy máu, trông có vẻ điên cuồng, dưới chân còn t.h.i t.h.ể của dì Lưu.
Kinh khủng hơn là phần dưới cơ thể của anh ta nát bét, gần như không còn hình dạng, hắn ta đang nhìn chằm chằm vào chú Lưu, mục tiêu tiếp theo rõ ràng là ông ấy.
Tôi sợ Lưu Chính sẽ làm hại chú Lưu, tôi nói: "Đủ rồi, tôi biết cô là Lưu Kiều, tôi cũng biết cô bị thương khắp người, c.h.ế.t oan uổng, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, chú Lưu là người vô tội, cho dù ông ấy có tội, cũng phải để pháp luật trừng trị, chứ không phải cô ở đây lạm dụng hình phạt!"
Lưu Chính quay lại, nhìn tôi với vẻ mặt âm u, rõ ràng là cơ thể của một người đàn ông, nhưng phát ra giọng nói mềm mại của con gái, khiến tôi cảm thấy sởn tóc gáy, lạnh toát.
Cô ấy nói: "Vương Thần, anh cũng giống như ông Trương, đều là rác rưởi chỉ biết đến tiền, anh có tư cách gì ở đây chỉ trích tôi, anh biết họ đã làm gì với tôi không, anh biết tôi bất lực như thế nào khi kêu trời không thấu, kêu đất không nghe, lúc đó anh ở đâu!"
Tôi bị Lưu Chính nói đến đỏ mặt, tôi lại không có tư cách, nhưng tôi vẫn nói: "Chuyện này nhất định sẽ sáng tỏ, xin cô hãy tin tôi, tôi sẽ trả lại cho cô một công bằng."
"Công bằng, thế giới này từ lâu đã không còn công bằng, tôi chỉ muốn báo thù, mặc dù anh là đồ khốn, nhưng anh làm vậy là để cứu mẹ mình, tôi không muốn gi3t anh, nhưng nếu anh cản trở tôi, đừng trách tôi không khách khí, đàn ông các anh, không ai là người tốt!"
Lưu Chính nói xong, vung d.a.o phay về phía chú Trương.
Tôi mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn dồn hết can đảm lao tới, tôi muốn giật lấy con d.a.o trong tay Lưu Chính, không ngờ anh ta mạnh hơn tôi nhiều, trực tiếp đẩy tôi ngã xuống đất, còn tiện tay rạch một nhát vào n.g.ự.c tôi, lập tức m.á.u chảy ra đầy đất.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi muốn kêu chú Trương giúp đỡ, nhưng ông ấy sợ đến mức run rẩy, không dám động đậy, tôi chỉ có thể nhìn Lưu Chính một lần nữa tiến về phía chú Trương.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Một số cảnh sát xông vào, giơ s.ú.n.g về phía Lưu Chính, yêu cầu anh ta bỏ d.a.o phay xuống, khóe miệng Lưu Chính hơi nhếch lên, lộ ra biểu cảm cực kỳ quái dị, lao về phía cảnh sát.
Bùm, bùm, tiếng s.ú.n.g vang lên, Lưu Chính ngã xuống đất, toàn thân run rẩy không ngừng.
"Nhanh lên, Tiểu Vương, dùng bùa chú dán lên n.g.ự.c hắn!"
Chú Trương đột nhiên hô lên, tôi hiểu ý chú Trương, là bảo tôi dùng bùa chú đối phó với Lưu Kiều khiến cô ấy hồn bay phách tán, mặc dù làm vậy có chút không phúc hậu, nhưng vẫn tốt hơn là để cô ấy tiếp tục hại người.
Tôi vội vàng lao tới, lấy bùa chú dán lên n.g.ự.c Lưu Chính.
Trong mắt Lưu Chính tràn đầy sự sợ hãi, miệng không ngừng phun máu, anh ta nắm chặt lấy tôi, dường như muốn nói gì đó, nhưng âm thanh quá nhẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-dau-ma/chuong-7.html.]
Cuối cùng, anh ta không nói ra được lời nào, c.h.ế.t ngay trước mặt tôi.
14.
Chúng tôi đã đến đồn công an ở thị trấn để ghi lời khai.
Chú Lưu đã kể lại nguyên nhân sự việc, ông nói rằng con trai ông, Lưu Chính, bỗng dưng phát điên, không chỉ gi3t c.h.ế.t dì Lưu mà còn muốn g.i.ế.c cả ông, là tôi và chú Trương đã cứu ông.
Cảnh sát ghi xong lời khai thì cho chúng tôi về trước.
Trời đã muộn, không thể về thôn được, chúng tôi tìm một khách sạn gần đó, hỏi ông tất cả chuyện này, Lưu Kiều rốt cuộc là người như thế nào.
Ông nói gia đình họ mặc dù ở thôn được coi là gia đình giàu có, nhưng Lưu Chính từ nhỏ đã lêu lổng, lớn lên càng lêu lổng hơn, không chịu làm ăn, tính tình lại nóng nảy, đã từng đánh con gái của một gia đình trong thôn phải nhập viện, nổi tiếng xấu xa, ai cũng biết đến.
Khi Lưu Chính đến tuổi, không ai muốn gả cho hắn ta, mà hắn ta cũng không ưng ai, hai vợ chồng bàn nhau, thôi thì mua một cô dâu xinh đẹp về cho hắn ta.
Họ tìm một môi giới, bên môi giới hứa hẹn sẽ đưa về một cô gái trẻ, không ngờ lại là cô gái ngoại quốc bị lừa từ biên giới Trung-Miến.
Cô gái đúng là tên Lưu Kiều, cô nghĩ mình đến đây để làm việc, không ngờ lại bị lừa đến nhà họ Lưu, ngay ngày đầu tiên cô đến đã bị Lưu Chính xâm hại.
Sau đó, Lưu Kiều khóc lóc đòi về, còn nói sẽ báo công an, Lưu Chính đã nhốt cô trong hầm nhà, hàng ngày đều tra tấn hành hạ, hoàn toàn không cho cô một chút cơ hội thở.
Vì chuyện này rất vô nhân đạo, chú Lưu cũng không dám nói ra, trong thôn thậm chí không ai biết gia đình họ Lưu có thêm một cô gái đáng thương như vậy.
Ba tháng trước, Lưu Kiều đã liều mạng chống cự, Lưu Chính tức giận đã lỡ tay bóp c.h.ế.t cô, từ đó mới có chuyện chú Trương nhờ tôi đến kết minh hôn.
Họ sợ Lưu Kiều biến thành lệ quỷ quay lại báo thù, nên hy vọng tôi có thể làm một cái xác thay, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, thì tôi cũng là người đầu tiên gặp nạn, họ cũng dễ dàng trốn thoát.
Đạo phù cũng là do dì Lưu đổi, bà mua từ một người là Chu đạo sĩ ở thôn bên, mục đích là để Lưu Kiều hồn phi phách tán, không bao giờ được siêu sinh, ban đầu tưởng mọi chuyện kín kẽ, không ngờ cuối cùng vẫn bị tôi nhìn thấu.
Chú Lưu thở dài, ông nói: "Đây chính là số phận, đều do tôi không tốt, nếu lúc đó tôi kiên quyết hơn, đưa Lưu Kiều về thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy!"
Chú Lưu càng nói càng kích động, liên tục tát vào mặt mình vài cái.
Tôi biết ông làm như vậy cũng vì con trai, chỉ là đi sai đường mà thôi, tôi nói: "Chú Lưu, mọi chuyện đã qua, mọi người cũng đã trả giá, trở về xin lỗi Lưu Kiều cho thật lòng, rồi đối đãi tốt với gia đình cô ấy, tôi nghĩ, cô ấy sẽ tha thứ cho chú."
Về đến phòng mình, tâm trạng tôi mãi không thể bình tĩnh, tôi luôn suy nghĩ, tôi đã đóng vai trò gì trong sự việc này, tôi kết minh hôn với Lưu Kiều vì tiền, lại vì Bạch Tinh Tinh mà quay về hủy hôn, liệu có phải là tổn thương lần thứ hai đối với cô ấy, nên cô ấy mới căm ghét tôi.
Có lẽ, ngày mai tôi cũng nên đến mộ cô ấy để xin lỗi cho thật lòng.