Cô chủ nhiệm một đi không trở lại - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-25 21:04:06
Lượt xem: 206
7
Tôi không d.a.o động chút nào.
Không ai hiểu đám học sinh đó hơn tôi.
Chúng không có động lực học tập từ bên trong, chỉ biết tiếp nhận sự thúc ép thụ động, thiếu tôi – người giáo viên chủ nhiệm phải vất vả lôi kéo chúng suốt hai năm qua – thì cứ đợi mà xem kết quả.
Sau nửa tháng nghỉ ngơi, trường Minh Đức – ngôi trường tư thục từng muốn chiêu mộ tôi – đã gọi điện mời.
"Cô Diêm, chỉ cần cô đồng ý đến, chúng tôi luôn chào đón!"
Họ vẫn giữ lời hứa sẽ trả lương gấp đôi so với trước đây.
Trước khi đến, tôi đưa ra một yêu cầu: Kiên quyết không làm giáo viên chủ nhiệm.
Làm giáo viên dạy chuyên môn thì không phải lo toan các công việc quản lý lớp học không bao giờ xong, không phải đau đầu giữ mối quan hệ với phụ huynh, không phải đối mặt với những tình huống dở khóc dở cười, không phải lo lắng về việc mất đi không gian cá nhân.
Chỉ cần tập trung vào giảng dạy, sẽ không phải đau lòng khi bỏ ra tình cảm mà không nhận lại được sự đáp trả.
"Cô Diêm, cô đến thật sự giúp chúng tôi một việc lớn, trước đó cô giáo dạy toán đang nghỉ thai sản, chúng tôi đang rất lo lắng."
Giáo viên chủ nhiệm mới của lớp tỏ ra rất vui vẻ khi nói chuyện với tôi.
Tôi vẫn tiếp tục dạy lớp cuối cấp.
Cô giáo chủ nhiệm, cô Lý, đã kéo tôi vào nhóm chat của lớp 12A2. Sau đó, tôi nghiêm túc gửi lời chào mang tính chất công việc.
Không ngờ rằng phụ huynh lại vô cùng phấn khởi.
"Cô là giáo viên Diêm trước đây từng dạy ở trường Trung học số Một đúng không?"
"Cô Diêm, tôi đã từng xem tiết dạy công khai của cô, bài giảng của cô rất sâu sắc, dễ hiểu mà lại thú vị, thật sự rất tuyệt vời!"
"Lúc trước còn lo lắng, nhưng bây giờ nghe tin cô Diêm dạy toán cho lớp mình, tôi hoàn toàn yên tâm rồi!"
Tôi lễ phép đáp lại:
"Cảm ơn các vị phụ huynh đã tin tưởng, tôi sẽ cố gắng hết sức mình để dạy tốt môn toán cho các em. Nếu mọi người có bất kỳ ý kiến hay góp ý gì về phương pháp giảng dạy, xin cứ trao đổi với tôi."
Tôi nghĩ sẽ có người chủ động kết bạn với tôi.
Trước đây, ở lớp cũ, phụ huynh của tôi luôn muốn kết bạn với tất cả giáo viên của con em họ, chỉ để tiện liên lạc bất cứ lúc nào, hoàn toàn không quan tâm đến việc tôn trọng ranh giới cá nhân.
Nhưng thật bất ngờ, không một phụ huynh nào trong nhóm này kết bạn với tôi để nhắn riêng.
8
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-chu-nhiem-mot-di-khong-tro-lai/chuong-4.html.]
"Cô Diêm khách sáo quá rồi, cô là người có chuyên môn, chúng tôi chỉ cần tin tưởng cô là đủ!"
Một phụ huynh khác nói thêm: "Cô Diêm mới đến, chắc chắn sẽ có rất nhiều việc phải lo liệu, chúng ta đừng làm phiền cô ấy nữa."
"Đúng vậy, quá phấn khích mà không kiềm chế được thôi."
"Cô Diêm, cô cứ tiếp tục công việc của mình đi."
Có lẽ do trường tư thục đã có môi trường cạnh tranh sẵn, học sinh ở đây rất chủ động và tích cực. Tôi nhanh chóng thích nghi với công việc mới.
Còn ở bên Trung học số Một, tình hình của lớp 12A6 dưới sự dẫn dắt của giáo viên chủ nhiệm mới có vẻ không thuận lợi lắm.
Chưa đầy một tháng sau khi nhậm chức, cô ấy cũng bị phụ huynh khiếu nại giống như tôi.
Lý do thật nực cười: Giáo viên không nghe điện thoại của phụ huynh.
Cô La kể lại với tôi trong cơn tức giận đến mức nói không ra lời.
"Chỉ vì không nghe điện thoại, phụ huynh đã chạy đến trường và tát cô Mạnh một cái!"
Tôi sững sờ.
Lại dám động tay động chân ư?
"Lúc đó cô Mạnh đang dạy học, làm sao mà nghe điện thoại được? Và cậu biết không, phụ huynh gọi chỉ để nhờ cô ấy nạp tiền vào thẻ ăn trưa cho con trai họ! Trời đất ơi, con trai họ bao nhiêu tuổi rồi? Sao không tự làm?"
Tôi im lặng.
Đúng là kiểu phụ huynh đó có thể làm ra những chuyện như vậy.
Khi tôi còn ở đó, điện thoại của tôi phải mở 24 giờ, nửa đêm nhận được cuộc gọi cũng không thể không bắt máy.
Học sinh ở trường ăn không đủ no, uống ít nước, hay thậm chí là cổ áo dính bẩn, tất cả đều tìm đến tôi.
Có phụ huynh học sinh nội trú còn nhờ tôi giúp giặt đồ, vì lý do con họ chưa từng giặt quần áo ở nhà.
Nhớ lại, có lẽ vì nhiều lần tôi từ chối những yêu cầu vô lý như vậy mà nhóm phụ huynh đó đã không hài lòng với tôi từ lâu.
Người phụ huynh đã tát cô Mạnh cũng chẳng phải ai khác.
Chính là mẹ của Trương Thành Nghiệp.
Trước mặt cả lớp, cô ấy tát cô giáo nhưng không những không xin lỗi, mà còn đóng vai nạn nhân và tiếp tục khiếu nại cô giáo.
Ai mà chịu đựng nổi?
Cô Mạnh lập tức tuyên bố nghỉ việc.
Tôi vội hỏi: "Vậy nhà trường phản ứng thế nào?"