Cô ấy nghe thấy - END
Cập nhật lúc: 2024-09-26 03:56:21
Lượt xem: 267
Chương 20
Trên mạng lại dậy sóng, nhưng rất may, lần này là theo chiều hướng tốt.
Vương Tinh Vũ hoàn toàn là kẻ xấu xa vu cáo trước, những lời hắn ta nói trước đoạn video trở nên vô cùng yếu ớt. Thêm vào đó, các cựu học sinh của trường cấp ba Thanh Lan đồng loạt lên tiếng bênh vực Bách Xuyên, hắn ta coi như bị đóng đinh vào cột trụ ô nhục.
Bình luận bên dưới Weibo của Vương Tinh Vũ đều là "Sao Bách thần của chúng tôi không đánh ch.ết tên súc sinh nhà ngươi".
Hắn ta không chỉ nhận được thư luật sư của Bách Xuyên, mà ngay cả việc bố hắn ta là kẻ xấu cũng bị lật tẩy, đang chờ cảnh sát giải quyết, trở thành hình mẫu điển hình cho cặn bã của xã hội trong năm đó.
Các phóng viên giải trí tiếp tục tung tin, video vu khống của Vương Tinh Vũ là do đội ngũ của Lâm Uyển Nhi mua để đánh lái dư luận.
Hành vi này hoàn toàn trái ngược với hình tượng tiểu thư ngây thơ trước đây của cô ta, cuối cùng Lâm Uyển Nhi buộc phải xin lỗi, ngay cả công ty cũng không thể bảo vệ cô ta, cô ta không chỉ phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng mà còn phải xấu hổ rút lui khỏi giới giải trí.
Cuộc sống của tôi thực ra không có gì thay đổi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi làm giáo viên ở trường dành cho trẻ em khiếm thính, các mối quan hệ xã hội đều rất đơn giản.
Nhưng cư dân mạng lại lần theo tài khoản Weibo của tôi vào trang chủ, phát hiện toàn bộ đều là thông tin tuyên truyền về trường dành cho trẻ em khiếm thính, đã quyên góp cho trường rất nhiều tiền và vật tư.
Tháng này, số tiền quyên góp từ xã hội mà trường nhận được là nhiều nhất.
Một buổi tối nọ, Tiểu Thỏ gọi điện cho tôi.
Cô ấy không nói gì, chỉ khóc nức nở qua điện thoại suốt nửa tiếng.
Cuối cùng, cô ấy lau nước mắt, hét lên đầy khí thế: "Mọi chuyện đã qua rồi, Ôn Ninh nhỏ bé, hãy mạnh dạn bước đi trên con đường trải đầy hoa của cậu đi!"
Nhỏ bạn cùng bàn, xin hãy mạnh dạn bước đi trên con đường trải đầy hoa của cậu.
Chương 21
Tôi vẫn như thường lệ đến trường dạy học cho các em nhỏ, các em không ồn ào, đều rất ngoan ngoãn.
Một buổi chiều nọ, trong lớp đang bật tivi, vừa đúng lúc chiếu MV của Bách Xuyên, một em nhỏ bị khiếm thính hoàn toàn chạy đến hỏi tôi, yên lặng ra hiệu: "Cô ơi, bài hát anh ấy hát hay lắm ạ?"
Tôi gật đầu.
Trên mặt em nhỏ lộ ra vẻ phấn khích, há to miệng nhìn đằng sau tôi đầy ngạc nhiên: "Sao anh ấy lại ở đây!"
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy sau khung cửa sổ kính màu, có một người chống cằm nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-ay-nghe-thay/end.html.]
Giống như rất lâu rất lâu về trước, khi chúng tôi còn mười bảy tuổi.
Bách Xuyên gõ nhẹ vào cửa sổ bằng khớp ngón tay, đôi mắt một mí cụp xuống nhìn tôi.
Các em nhỏ đều quay đầu nhìn cậu ấy, rồi lại nhìn tôi, trong lớp học hiếm khi ồn ào náo nhiệt như vậy. Tôi hiếm khi đỏ mặt bối rối như vậy.
Bọn trẻ bây giờ, sao lại dậy thì sớm thế nhỉ.
Chương 22
Bách Xuyên đến đây là để làm công tác tuyên truyền từ thiện cho trường học dành cho trẻ khiếm thính, dự định sẽ quay MV cho bài hát mới của cậu ấy ở đây.
Hiệu trưởng giao nhiệm vụ tiếp đón cậu ấy cho tôi.
Chỉ là thính lực của tôi lại giảm sút, đầu thường xuyên ong ong đau nhức, ngay cả khi đeo máy trợ thính cũng nghe không rõ. Tôi đoán Bách Xuyên chắc chắn cũng nhận ra sự khác thường của tôi, nhưng cậu ấy không hề nói ra, chỉ kiên nhẫn lặp đi lặp lại với tôi hết lần này đến lần khác.
Tôi định sau khi Bách Xuyên hoàn thành công việc với trường học thì sẽ đi điều trị theo phác đồ mới.
Nhưng tôi không chịu đựng được đến lúc đó, vào một buổi chiều nọ, tôi đột nhiên không nghe thấy gì nữa.
Thế giới bỗng chốc rơi vào sự im lặng đến ch..ết chóc.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Bách Xuyên luôn ở bên cạnh tôi. Cho đến khi tôi lên tiếng, mọi người mới biết tại sao Bách Xuyên lại nói rằng tên bài hát đó là độc nhất vô nhị đối với cậu ấy. Lần này, những gì mọi người "chèo thuyền" là thật.
Bách Xuyên đã mở Weibo, trả lời những tin đồn trên mạng trong thời gian qua.
Bách Xuyên V: Đúng vậy, tôi đã thầm mến cô ấy bảy năm.
Tôi tìm thấy hai bức thư bị lẫn trong đống báo cũ ở nhà, một bức là thư mời tham dự lễ kỷ niệm thành lập trường Thanh Lan, còn một bức sớm hơn, là một vé xem buổi biểu diễn VIP của Bách Xuyên.
Thực ra lần này tôi không hề sợ hãi, cho dù sau này không còn nghe thấy gì nữa tôi cũng không sợ.
Bởi vì tôi đã có một mùa hè tháng sáu, trở thành khán giả duy nhất của Bách Xuyên.
Rồi vào một ngày nào đó bảy năm sau, tôi lại tình cờ nghe thấy giai điệu "Cô ấy nghe thấy" vang lên khắp mọi nẻo đường trên thế giới.
Cuối cùng tôi cũng đã nghe thấy.