Cô ấy có thể nghe thấy - Chương 4: Cô ấy đã nghe được
Cập nhật lúc: 2024-10-10 22:30:50
Lượt xem: 135
Tôi cùng Vương Tinh Vũ học cùng trường rất nhiều năm.
Mỗi lần tới môi trường mới, mọi người đều thích chơi với tôi. Tuy rằng tôi có chút không giống mọi người, nhưng tôi vẫn luôn thích cười, ngoan ngoãn mà nhìn bọn họ.
Nhưng chỉ cần có Vương Tinh Vũ, ngày tháng tốt lành của tôi đều trở nên hắc ám.
Thời điểm học tiểu học, hắn giật chiếc cặp cũ nát của tôi với vẻ mặt đắc ý, còn cầm hòn đá nhỏ ném vào đầu tôi, kêu gọi mấy bạn khác tới đánh “quái thú điếc.”
Năm cấp 2, hắn xin giáo viên muốn ngồi cùng tôi.
Sau đó cách lớp áo đồng phục, hắn nhanh tay cởi mắc cài áo n.g.ự.c của tôi, còn vào kêu các bạn học nam khác tới xem.
Tôi chạy trốn, hắn đuổi theo kêu tôi là kẻ điếc.
Sau đó hắn phát hiện khi tôi rơi nước mắt khóc không ra tiếng, hắn lại bắt đầu kêu tôi là người câm.
Ỷ vào trong nhà có chút tiền, hắn ở trong trong trường xưng vương, cầm đầu nhóm để cô lập tôi.
Đến khi lên cấp 3 tôi mới tốt lên một chút, bởi vì tôi gặp được Bạch Xuyên, cũng rất may mắn bởi vì tôi đủ yên tĩnh nên trở thành bạn cùng bàn với cậu ấy. Vương Tinh Vũ cũng vì thế mà không dám bắt nạt tôi nữa.
Tiệc tối năm lớp 11 năm đó, tôi cầm thẻ học sinh Bạch Xuyên bỏ quên trong lớp học đi tìm cậu ấy, hôm ấy cậu ấy có buổi biểu diễn trên sân khấu. Khu dạy học với nơi biểu diễn tiệc cách một đoạn đường toàn cây rừng, đèn đường không quá sáng, dưới mặt đất đều là sỏi đá.
Buổi tối hôm đó, Vương Tinh Vũ đã cản tôi lại, phía sau là đàn em của hắn đang cầm máy ảnh chụp, có lẽ bọn họ cảm thấy mình rất lãng mạn.
Vương Tinh Vũ nói hắn phát hiện bản thân có chút thích tôi, muốn cùng tôi ở bên nhau.
Tôi nghe đến buồn nôn, nên giả bộ không nghe thấy và lướt qua hắn, khi đi qua hắn tôi bị hắn dùng sức đẩy ngã xuống mặt đất, đầu đụng vào một tảng đá.
Chất lỏng ấm áp chảy xuống, lỗ tai tôi ù đi.
Máy trợ thính thì bị quăng ra.
Chiếc máy trợ thính tốt nhất mà mẹ có thể mua cho tôi, đó là thứ mà mẹ đảm bảo tôi có thể tồn tại ở thế giới này đã bị Vương Tinh Vũ một chân đạp vỡ vụn.
Đàn em quay video cười, tôi biết hắn, hắn vẫn luôn là đàn em đi theo phía sau Vương Tinh Vũ, hắn nói: “Anh Vũ, mấy năm rồi anh còn chưa cởi nút áo của cô nàng này đâu.”
Lần này khác lần trước, hắn không cởi cách lớp áo ngoài của tôi nữa.
Ánh đèn ở sân vận động phía xa đang nhấp nháy phát sáng lên, bữa tiệc đã bắt đầu rồi.
Tôi không thoát khỏi vòng tay hắn được, tôi giống như một con cá mắc cạn đang giãy giụa chờ chết.
Đột nhiên, có ánh đèn pin chiếu lại đây. Mấy người Vương Tinh Vũ giống như chuột dưới cống ngầm không thể gặp ánh sáng đồng loạt chạy đi.
Người kia bước tới gần tôi, ánh trăng từ trong rừng chiếu xuống.
Là Bạch Xuyên.
Tôi vươn đôi tay mình lên, trong lòng bàn tay là thẻ học sinh sạch sẽ đang loé sáng.
Vẻ mặt cậu ấy rất bình tĩnh.
Bạch Xuyên giúp tôi sửa sang lại quần áo, đỡ tôi tử mặt đất đứng lên, lau đi vết m.á.u đang chảy trên trán tôi, sau đó cõng tôi về nhà.
Trên đường về tôi thấy bóng của mình và của cậu ấy dính sát nhau. Nó chưa bao giờ gần nhau như vậy, nhưng chiếc bóng của tôi đang run lên.
Tôi nói: “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, tớ có thể tự về được, cậu còn có buổi biểu diễn mà.”
Bạch Xuyên nói với giọng lạnh nhạt: “Không sao cả, bài hát kia tớ cũng không phải hát cho bọn họ nghe.”
Tôi chỉ mang một bên máy trợ thính, thế giới của tôi chỉ có âm thanh của cậu ấy. Nhưng chất lượng máy trợ thính không tốt, lúc nghe được lúc không, nên tôi không hiểu ý câu nói của cậu ấy.
Nhưng tiếng hát của cậu ấy tôi lại có thể nghe một cách trọn vẹn, giọng nói có chút khàn, nhưng giai điệu lại rất dễ nghe.
Khi ở bên cạnh cậu ấy, đã có vô số lần tôi muốn khóc.
Trong đêm tối tĩnh lặng, cậu ấy tháo máy trợ thính của tôi, ghé sát tai tôi hát lời bài hát cuối cùng.
Mấy năm sau, tôi mới biết bài hát kia tên là «Cô ấy có thể nghe thấy»
Lấy câu tớ thích cậu làm lời kết thúc.
Bạch Xuyên sau khi đưa tôi về nhà, cậu ấy đã quay trở lại trường học.
Đôi tay đàn piano, thời điểm đánh người cũng rất mạnh bạo. Vương Tinh Vũ cùng mấy đàn em của hắn không còn tới lớp nữa, Bạch Xuyên cũng bị gia đình cho ra nước ngoài. Có lẽ hai bên đã chọn cách giảng hoà một cách hoà bình.
Sau đêm đó, tôi không còn thấy Bạch Xuyên nữa.
Trước khi đi, cậu ấy gửi tôi một món quà, đó là máy trợ thính. Đeo lên rất thoải mái, thanh âm cũng rất rõ ràng. Ngoài ra còn có một chiếc thẻ usb.
Khi tôi lên lớp 12, thời gian trôi đi một cách tẻ nhạt, không có mấy người Vương Tinh Vũ tới quấy rầy, cả năm học thay đổi mấy người bạn cùng bàn nhưng không có ai kêu tôi là “bạn cùng bàn nhỏ” nữa, trong lòng tôi cảm giác rất trống rỗng.
Đến ngày tốt nghiệp tôi mới hiểu.
Hoá ra, thanh xuân của tôi đã mất đi thứ quan trọng nhất.
Cho đến một ngày, tôi ở trên đường nghe thấy tiếng hát của Bạch Xuyên.
Tôi không lừa cậu ấy, tôi vẫn luôn là người thích lời ca của cậu ấy nhất.
Thời điểm nghe cậu ấy hát, tôi sẽ có cảm giác cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi.
Chưa bao giờ rời đi…
____
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới Vương Tinh Vũ sẽ xuất hiện trở lại, còn trắng trợn đổi trắng thay đen.
Cho dù hắn nói dối, tâm địa xấu xa. Nhưng vẫn có rất nhiều người tin tưởng hắn.
Sau khi sự việc bạo lực học đường bị tuôn ra, hình tượng của Bạch Xuyên đã tụt xuống nhanh chóng. Tiểu Thỏ làm trưởng nhóm, gấp đến nỗi không có thời gian, chỉ có thể rảnh miệng mắng Lâm Uyển Như cùng công ty vô lương tâm.
Những hoạt động gần đây của Bạch Xuyên gần đây cũng bị dừng lại, nhiều nhãn hiệu cũng dừng không hợp tác nữa, sự việc xảy ra tới bây giờ phía cậu ấy cũng không có động thái gì.
Cậu ấy có thể phát lời thanh minh, nói đầu đuôi cậu chuyện ra. Nhưng như vậy sẽ liên lụy tới tôi, sẽ làm tổn thương đến tôi.
Bạch Xuyên gọi điện tới cho tôi, từ tiếng loa điện thoại truyền tới tiếng hít thở của cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-ay-co-the-nghe-thay/chuong-4-co-ay-da-nghe-duoc.html.]
Thanh âm cậu ấy bình thản như chưa có chuyện gì: “Ôn Ninh, chuyện này tớ sẽ xử lí tốt, cậu không cần phải xen vào.”
Tôi nghiêng đầu dùng bả vai kẹp điện thoại, lục từ trên gác mái ra một chiếc hộp nhỏ màu nâu. Bên trong đựng một chiếc máy trợ thính đã quá hạn sử dụng, thẻ học sinh của Bạch Xuyên, còn có một chiếc thẻ usb, là Bạch Xuyên lấy từ tay đàn em của Vương Tinh Vũ đưa cho tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt chiếc thẻ usb. Thời gian lâu như vậy, Bạch Xuyên cũng không cúp điện thoại của tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: “Tớ biết, nhưng tớ muốn giúp cậu chút gì đó.”
Bạch Xuyên vẫn luôn ngồi ổn vị trí trong giới âm nhạc, hình ảnh vẫn luôn trong sạch.
Tôi mở máy tính cắm usb vào, bắt đầu cắt video.
Tôi biết bản thân là một người yếu đuối, nhưng chỉ lần này thôi… tôi muốn được dũng cảm một lần.
Thiếu nữ gầy yếu bên trong video, bị người đẩy ngã xuống dưới đất, trên trán xuất hiện vết máu. Những lời lẽ cay nghiệt của người quay video, trong video xuất hiện rõ ràng mặt của Vương Tinh Vũ, cho dù đã qua bảy năm, nhưng biến hoá không lớn vẫn có thể nhận ra được. Hình ảnh rõ ràng thấy được cảnh hắn đã nắm tóc tôi như thế nào, xé chiếc áo ngoài của tôi ra, sau đó bắt đầu cởi nội y của tôi, và ở trên người tôi nhổ nước bọt ra sao.
Bọn họ cười: “Người câm”, “kẻ điếc”
Tôi đem chuyện của mình và Vương Tinh Vũ ra nói rõ ràng.
Những phụ huynh dung túng, giáo viên trường học làm lơ không giải quyết.
Tôi tin tưởng nhân quả báo ứng.
Nhưng nếu không có Bạch Xuyên, ai sẽ trả báo ứng cho Vương Tinh Vũ, ai sẽ trả sự công bằng cho tôi?
Tôi nhấn nút gửi đi.
Trên mạng lại có một làn sóng lớn, nhưng lần này là theo hướng phát triển tốt.
Vương Tinh Vũ từ đầu tới cuối là ác nhân cáo trạng. Hơn nữa các bạn học cũ ở cùng trường Thanh Lan năm đó cũng nhanh chóng vì Bạch Xuyên mà lên tiếng, Vương Tinh Vũ hiện tại đã bị treo lên đầu ngọn sóng công khai bị xử tội.
Phía dưới weibo của hắn đều là những bình luận như:
[Bách thần sao không đánh c.h.ế.t cái loại súc sinh như mày vậy chứ?]
[Loại súc sinh như mày nên đi c.hết đi, sống làm gì cho chật đất.]
Hắn không chỉ nhận được lời mời từ luật sư của Bạch Xuyên, còn khiến chuyện phạm tội của cha hắn bị lộ ra ngoài, cảnh sát cũng nhanh chóng vào cuộc để giải quyết.
Phóng viên lúc này cũng đăng tin, video của Vương Tinh Vũ kia là Lâm Uyển Nhi cùng đội ekip của mình mua để dời đi sự chú ý của công chúng.
Hành vi này cùng với hình tượng đại tiểu thư ngây thơ trước kia của cô ta bị xé rách. Lâm Uyển Nhi chỉ còn cách lên tiếng xin lỗi, ngay cả công ty cũng không còn bảo vệ cô ta nữa, cô ta chỉ có thể trả tiền vi phạm hợp đồng rồi rời giới giải trí.
Sinh hoạt của tôi thật ra cũng chẳng có gì thay đổi cả.
Sau khi tốt nghiệp, tôi liền đi làm ở một trường cho người khiếm khuyết, quan hệ cá nhân cũng rất đơn giản.
Nhưng cư dân mạng từ tài khoản của tôi phát hiện rất nhiều bài viết chia sẻ về ngôi trường mà tôi đang giảng dạy, còn tổ chức quyên góp cho trường một số vật tư cùng một khoản tiền nhỏ.
Trong tháng này, trường học đã thu được quyên góp của xã hội nhiều nhất từ trước đến nay.
Có một buổi tối, Tiểu Thỏ đột nhiên gọi điện cho tôi.
Cô ấy không nói gì mà khóc hẳn nửa giờ.
Cuối cùng cô ấy ngừng khóc nói: “Mọi chuyện đều đã qua rồi, Ôn Ninh à, cứ dũng cảm mà bước đi trên con đường trải đầy hoa của cậu đi.”
Bạn cùng bàn nhỏ, hãy cứ dũng cảm mà bước đi trên con đường trải hoa của cậu đi.
———
Tôi cứ như bình thường tới trường dạy các bạn nhỏ, chúng không ồn ào cũng không gây sự, đều rất ngoan.
Một buổi trưa nọ, khi mở tivi lên coi, trùng hợp là mv của Bạch Xuyên, một học sinh tới trước mặt tôi vung tay: “Cô ơi, anh ấy hát có hay không?”
Tôi gật đầu.
Học sinh nhìn tôi với vẻ mặt vui vẻ, đột nhiên học sinh ấy lại há hốc mồm khua tay: “Sao anh ấy lại ở đây?”
Tôi quay đầu, qua lớp cửa kính sặc sỡ, tôi thấy được có người đang đứng ở cửa theo dõi tôi.
Giống như cảnh tượng trước kia, bọn tôi mới 17 tuổi. Bạch Xuyên dùng ngón tay gõ cửa, đôi mắt một mí nhìn tôi.
Các bạn nhỏ quay đầu nhìn cậu ấy rồi lại nhìn qua tôi, sau đó lại ồn ào nhốn nháo cả lên. Tôi đỏ mặt lên không biết làm sao.
Trẻ con bây giờ, sao lại hiểu chuyện sớm như vậy chứ.
Bạch Xuyên tới đây là vì muốn làm tuyên truyền cho nhà trường, cậu ấy muốn quay mv ở đây.
Hiệu trưởng đem nhiệm vụ tiếp đón cậu ấy giao cho tôi.
Nhưng thính lực của tôi vẫn luôn giảm xuống, đầu cũng thường xuyên đau, ngay cả khi dùng máy trợ thính cũng có lúc nghe được lúc không. Tôi nghĩ Bạch Xuyên cũng đã nhận ra sự khác thường này nên đã kiên nhẫn cùng tôi lặp lại lời nói.
Tôi chuẩn bị chờ Bạch Xuyên quay xong mv ở đây sẽ tiếp thu trị liệu mới.
Nhưng không chờ đến lúc đó, có một ngày tôi không nghe được âm thanh gì nữa.
Trước khi vào phòng phẫu thuật, Bạch Xuyên vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Đợi đến khi tôi lên tiếng, mọi người mới hiểu vì sao Bạch Xuyên nói tên bài hát kia là có một không hai đối với cậu ấy. Họ nói lần này bọn họ ship couple, chắc chắn là thật.
Bạch Xuyên đăng kí tài khoản weibo, trả lời lại những tin đồn xuất hiện gần đây.
Bạch Xuyên V: Đúng vậy, tôi yêu thầm cô ấy bảy năm rồi.
Tôi từ trong nhà kho tìm thấy hai bưu kiện, một cái là thư mời kỉ niệm ngày thành lập trường Thanh Lan, một cái là vé vào buổi biểu diễn ghế VIP.
Thật ra tôi không sợ gì cả. Kể cả sau này tôi có khả năng sẽ không nghe được nữa tôi cũng chẳng sợ.
Bởi vì một buổi mùa hè tháng 6 bảy năm trước, tôi đã trở thành người nghe duy nhất của Bạch Xuyên.
Sau đó một ngày khác ở bảy năm sau, đi qua khắp các con đường lớn nhỏ. Tôi đã nghe thấy…
….Cô ấy có thể nghe thấy….
Tôi cuối cùng cũng có thể nghe được…
Câu nói thích của Bạch Xuyên.
-Hết-