Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô ấy có thể nghe thấy - Chương 1: Tai tiếng

Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:37:00
Lượt xem: 136

Buổi biểu diễn của Bạch Xuyên vừa kết thúc, từ khoá tìm kiếm liên quan đến anh đều liên tục tăng và không có dấu hiệu ngừng. Đặc biệt là ca khúc mà Bạch Xuyên đã hát ở đêm chung kết năm nay «Cô ấy có thể nghe thấy» đã càn quét các giải thưởng âm nhạc năm nay, bài hát khiến mọi người nhớ tới những kí ức về mối tình đầu dang dở ở giảng đường của mình.

Tôi nhấn vào fanpage người hâm mộ của Bạch Xuyên, im lặng nhìn tin tức bên trong như một kẻ trộm.

Tin tức trong nhóm đã đầy 99+, trong nhóm có rất nhiều các bạn trẻ đã tới xem buổi biểu diễn đêm nay của Bạch Xuyên, bọn họ đang vui vẻ kể lại sự việc đêm diễn hôm nay. Đột nhiên có người tag tôi hỏi: “Trưởng nhóm, hôm nay cô không đi xem buổi biểu diễn của Bạch Xuyên à?”

Bạch Xuyên ra mắt khán giả mấy năm, tôi cũng thành fan cậu ấy bấy nhiêu năm.

Fanpage này là do tôi lập nên, các thành viên tham gia đều biết tôi thích Bạch Xuyên cỡ nào.

Nhưng hôm nay tôi không cướp được vé, hẹn người mua lại cũng không tới được, có lẽ là ý trời… không muốn tôi đi xem buổi biểu diễn hôm nay.

Các thành viên trong nhóm rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác để nói:

“Tôi cảm giác chúng ta sắp có chị dâu rồi ý, chính là cái chị đeo khẩu trang nhìn rất xinh đẹp ngồi ở hàng đầu ghế VIP, buổi biểu diễn kết thúc cô ấy còn được nhân viên dẫn ra sau hậu trường.”

Mí mắt tôi bắt đầu run lên. Thời điểm ra khỏi nhóm, tôi đã thấy hotsearch đứng đầu là từ mục mới # Mối tình đầu của Bạch Xuyên.

Là một đoạn video ngắn, cô gái xinh đẹp ngồi ở hàng ghế đầu rất nổi bật trong đám đông. Vị trí bên cạnh cô ấy không có ai, chỉ để một chiếc túi xách. Cô gái ấy đưa mắt nhìn lên sân khấu, ánh mắt rất lấp lánh.

Bạch Xuyên đang đánh đàn piano trên sân khấu, ánh đèn chiếu vào khiến cả người cậu ấy như sáng rực lên, lông mi cậu ấy cụp xuống, thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt lên nhìn về phía cô ấy.

Trong video rất hỗn loạn, khiến người xem cảm giác như một cặp đôi yêu nhau đang nhìn đối phương giữa biển người vậy.

Có người tốt bụng nói, bài hát này là Bạch Xuyên sáng tác tặng để riêng cho cô ấy.

Cô ấy là mối tình đầu mà Bạch Xuyên vẫn luôn nhớ mãi không quên mấy năm nay.

[Hai người thật sự rất xứng đôi.]

[Đây là tình yêu ở giới giải trí sao?]

[Chắc chỉ có mình tôi cảm thấy vị trí để túi xách bên cạnh của cô ấy rất lãng phí à? Vị trí tốt như vậy!]

Tôi tắt điện thoại không xem nữa.

Tôi không thường chú ý tới giới giải trí, tôi chỉ chú ý một người duy nhất đó là Bạch Xuyên.

Cảm giác này rất khó diễn tả, cả người cậu ấy đều toả sáng, có hàng nghìn người theo đuổi, khoảng cách giữa tôi và cậu ấy cũng càng xa hơn.

Tôi nhìn về phía trước. Tôi chuẩn bị sẽ dọn hết những thứ liên quan tới Bạch Xuyên ra ngoài.

Buổi tối viết nhật kí tôi lại nghe bài hát «Cô ấy có thể nghe thấy» của cậu ấy, giai điệu của bài hát này năm học cấp 3 tôi đã được nghe.

Khi ấy Bạch Xuyên là bạn cùng bàn với tôi, bởi vì tôi trầm tính, tôi cũng sẽ không giống mấy bạn học nữ khác thích cậu ấy và ríu rít tới làm phiền.

Thật ra tôi chỉ là không phát ra tiếng động.

Người khác đều chế nhạo tôi là kẻ điếc, người câm.

Nhưng Bạch Xuyên lại không như vậy.

Tôi có chút thích cậu ấy, nhưng tôi giấu rất giỏi, cậu ấy không hề biết.

Những chuyện có liên quan đến cậu ấy tôi đều nhớ rất rõ, một buổi tối tháng sáu, khi ấy bọn tôi đang học lớp 11. Bạch Xuyên đã dìu tôi từ mặt đất đứng lên, cậu ấy lau m.á.u từ trên trán cho tôi, hát cho tôi nghe bài hát này, từ giai điệu đến lời bài hát đều giống nhau y như đúc. Hơi thở mùa hè từ người cậu ấy toả ra, hai cái bóng trên mặt đất dựa vào nhau.

Thời điểm cậu ấy hát tới lời cuối cùng, đột nhiên lại tháo máy trợ thính của tôi xuống.

Thế giới của tôi lập tức trở nên yên tĩnh, tôi chỉ nhớ rõ đôi mắt sáng của cậu ấy.

Cậu ấy ké sát bên tai tôi, hát tới lời cuối cùng——

“Tớ thích cậu.”

Hoá ra là câu nói này.

Cộng đồng mạng rất nhanh đã điều tra được cô gái xinh đẹp kia là ai, đó là thực tập sinh ở chương trình chọn ca sĩ tài năng Lâm Uyển Nhi, xây dựng hình tượng tiểu thư nhà giàu vì theo đuổi tình yêu mà vào giới giải trí, đi theo con đường sáng tác âm nhạc.

Trong buổi phỏng vấn trước đây cô ấy đã thoải mái trả lời rằng: “Tôi vào giới giải trí là vì một người. Anh ấy là thiên tài trong ngành âm nhạc.”

Bây giờ đáp án đã được xác nhận, người đó chính là Bạch Xuyên.

Weibo của cô ấy rất nhanh cũng tràn ngập những bình luận——[Chào chị dâu]

Tôi không có cảm giác ghen tị gì cả, chỉ có chút buồn mà thôi. Hoá ra Bạch Xuyên thích cô gái như vậy sao…

Tôi đem quyền quản lí fanpage cho một fan trung thành lâu năm khác, hẹn cô ấy ở một quán cà phê gặp mặt nói chuyện.

Bài hát mà quán mở cũng là bài «Cô ấy có thể nghe thấy» của Bạch Xuyên. Cô gái bàn bên đang vui vẻ nói với bạn: “Cậu xem video phỏng vấn mới nhất của Bạch Xuyên với Lâm Uyển Nhi chưa? Trời ơi, ngọt ngào muốn ngạt thở luôn.”

Người bạn cùng tôi theo dõi Bạch Xuyên cuối cùng cũng tới, tên trên mạng xã hội của cô ấy là Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ nhìn thấy tôi liền đơ người ra.

Tôi cong mắt nói với giọng oán trách: “Chẳng nhẽ đeo máy trợ thính thì không được thích âm nhạc à?”

Cô ấy vội lắc đầu. Không khí trở nên bớt căng thẳng đi phần nào.

Trước khi đem thứ mà tôi đã dốc sức xây dựng mấy năm nay, Tiểu Thỏ trêu chọc nói: “Cậu thích Bạch Xuyên mấy năm rồi?”

“Bảy năm.”

Cô ấy cười haha: “Bạch Xuyên mới ra mắt được 4 năm mà.”

Tôi nhìn hình ảnh ngược của mình trên cửa kính, nhấp môi cười khẽ.

Từ 17 đến 24 tuổi, là bảy năm, tôi không tính sai. Bất tri bất giác*, tôi đã thích Bạch Xuyên bảy năm rồi.

*Có thể hiểu theo nghĩa là thuận theo tự nhiên, theo lí trí mà không để ý tới thời gian hay bất cứ thứ gì khác.

“Không hối hận chứ?” Tiểu Thỏ xác nhận lại lần cuối.

Tôi nói: “Sẽ không.”

Tôi nhấp vào QQ, mọi người bây giờ đều dùng wechat, rất ít người còn dùng QQ. Thời điểm tôi học cấp 3 mọi người dùng QQ rất nhiều.

Danh sách bạn đã không còn mấy người, tôi nhấn vào mục theo dõi đặc biệt, danh mục chỉ xuất hiện duy nhất Bạch Xuyên.

Tài khoản của cậu ấy vẫn luôn là màu xám.

Thời điểm làm bạn cùng bàn, với lí do trao đổi bài tập tôi kết bạn QQ với cậu ấy, nhưng tài khoản cậu ấy chắc bị hack hay gì đó, tài khoản từ đó cũng không còn ánh sáng hoạt động nữa.

Dù biết như vậy nhưng tôi cũng không dám làm phiền cậu ấy. Thời điểm nhớ tới cậu ấy tôi sẽ mở QQ rồi im lặng nhìn.

Lần này cũng thế, mở vào khung chat, tôi muốn nói lời tạm biệt.

Viết rồi lại xoá, cuối cùng gửi đi cũng chỉ vỏn vẹn mấy chữ: 

[Bài hát nghe rất hay]

Chỉ có mấy chữ như vậy đã khiến lòng bàn tay của tôi đổ ra mồ hôi, dù biết đối phương không nhận được nhưng trái tim lại đập rất nhanh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/co-ay-co-the-nghe-thay/chuong-1-tai-tieng.html.]

Ảnh đại diện của cậu ấy đột niên nháy hai cái.

Từ màu xám chuyển thành màu sắc rực rỡ.

Từ không hoạt động chuyển thành đang hoạt động.

Đối phương đang gửi tin nhắn.

Bạch Xuyên gửi tới hai tin:

[Cảm ơn]

[Cậu nghe thấy rồi à?]

Tôi đơ người, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ đọc được, còn trả lời tin nhắn của tôi.

Chờ màn hình tối chuẩn bị tắt đi, tôi mới nhớ ra phải trả lời lại, nghĩ đi nghĩ lại tôi mới nói:

[Ừm, hiện tại khắp nơi đều là ca khúc của cậu. Chúc mừng cậu nha.]

Người từng là bạn cùng bàn của tôi bây giờ đã trở thành truyền kỳ trong giới âm nhạc, tôi rất mừng cho cậu ấy, chúc cậu ấy tiền đồ tựa gấm hoa.*

*Là một lời chúc nhưng có ý nghĩa như một lời tạm biệt.

Khung chat vẫn luôn nổi đối phương đang gửi tin nhắn.

Tôi chờ rồi lại chờ.

Cuối cùng nhận được hai chữ:

[Ngủ ngon.]

Tôi nghĩ, tôi thật đúng là người không biết cách nói chuyện.

Nhưng lại có chút may mắn, sau bảy năm yêu thầm, lời cuối cùng tôi nhận được là một câu chúc ngủ ngon.

Tôi đem những poster liên quan tới Bạch Xuyên cất đi, mẹ giúp tôi dọn dẹp nói: “Đã nhiều năm như vậy, cũng nên buông tay rồi.”

Tôi nhẹ nhàng vâng một tiếng.

Thật ra mẹ tôi cũng là fan của Bạch Xuyên, nhưng năm cấp 3 bà ấy đã gặp Bạch Xuyên, biết tôi không phải thích theo đuổi idol mà là thích con người Bạch Xuyên.

Mẹ tôi ngừng một lúc mới nói: “Cô gái kia nhìn cũng rất xinh đẹp.”

Bà ấy nói Lâm Uyển Nhi, buổi sáng còn xem video về Lâm Uyển Nhi cùng Bạch Xuyên, còn để ý xem tôi có khóc hay không. Cộng đồng mạng đã thu thập được ảnh năm cấp 3 của Lâm Uyển Nhi, sau đó so sánh với ảnh của Bạch Xuyên và xác định cô ấy học dưới Bạch Xuyên một lớp.

Các dẫn chứng đều phù hợp với giả thiết mối tình đầu. Cư dận mạng nhốn nháo tỏ vẻ mình ship cặp này đến muốn hôn mê.

Tôi không nói gì, nhìn ảnh chụp năm cấp 3 của Lâm Uyển Nhi mà phóng viên tung ra, là ảnh chụp sân khấu tiệc tối năm lớp 11. Lâm Uyển Nhi làm người dẫn chương trình, ngồi sau cô ấy là Bạch Xuyên đang đàn piano.

Ngay cả tôi cũng không thể không thừa nhận hai người bọn họ rất xứng đôi.

Tai tiếng của Bạch Xuyên với Lâm Uyển Nhi vừa tung ra, trường cấp 3 Thanh Lan đã trở thành tiêu điểm của sự chú ý. Nhà trường chuẩn bị làm lễ kỉ niệm 100 năm ngày thành lập trường, nên đã đem danh sách có tên Bạch Xuyên công khai lên page của nhà trường, khiến lượt tìm kiếm về trường cũng tăng lên.

Trường học đã sớm phát thư mời cho những cựu sinh viên của trường.

Tôi hôm đó cũng sẽ đi.

Đối với tôi, trường Thanh Lan không có cái gì đáng để tôi hoài niệm, nhưng chỉ duy nhất Bạch Xuyên là đáng để tôi ngừng bước.

Nhưng lần này tôi tham gia ngày kỉ niệm thành lập trường, là vì Bạch Xuyên cũng sẽ đi, tôi phải nhân cơ hội này trả lại đồ đã nợ cậu ấy.

Mẹ tôi lấy chiếc hộp sắt từ tủ đầu giường, cẩn thận lấy ra một quyển sổ tiết kiệm đưa cho tôi. Tôi cùng mẹ không có nhiều tiền, tiết kiệm được một quyển sổ tiết kiệm đã là quá so với mẹ con tôi, số tiền bên trong cũng đủ để trả lại số tiền máy trợ thính mà trước kia Bạch Xuyên đã mua cho tôi.

Vừa lúc là ngày kỉ niệm trường, tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của cậu ấy.

Tôi cầm chặt quyển sổ tiết kiệm, có chút khẩn trương…

Nhưng tôi không nghĩ tới, ngày kỉ niệm của trường hôm nay tôi suýt chút nữa không vào được cổng trường.

 

Mấy nhóm phóng viên truyền thông đứng canh ở cổng trường bị bảo vệ trường ngăn không cho vào, ngoài giao lộ còn xuất hiện cảnh sát trực để kiểm soát trật tự an ninh, mỗi một cựu sinh viên vào trường đều phải kiểm tra kĩ lưỡng, họ sợ nhóm phóng viên hay fan cuồng sẽ trà trộn vào.

Tôi không thông qua vì thư mời tôi còn chưa nhận được.

Tôi lấy trong túi ra tất cả từ thẻ học sinh tới giấy chứng nhận của mình, chỉ thiếu một bước gọi điện cho chủ nhiệm cũ để chứng minh. Tôi nói đến nỗi khát khô cổ họng, bảo vệ thấy máy trợ thính bên tai tôi thì khinh bỉ. Đột nhiên ánh mắt hắn sáng rực lên, tôi tưởng hắn đồng ý cho tôi đi vào, nhưng hắn lại đẩy tôi ra chào đón một người khác.

Tôi suýt chút nữa thì ngã nhào xuống mặt đất, thanh âm chụp ảnh cứ vang lên liên tục.

Người không biết còn tưởng minh tinh đang đi thảm đỏ.

Sau khi đứng vững, tôi quay đầu lại nhìn đúng là minh tinh thật, Lâm Uyển Nhi đang được vệ sĩ bảo vệ xung quanh, hộ tống cô ấy vào trường, gương mặt diễm lệ bị chiếc kính râm che khuất.

Hai ngày nay hotsearch đều liên quan tới cô ấy, vừa xuất hiện bảo vệ đã nhận ra người nên không cần thư mời cô ấy cũng có thể vào.

Tôi rũ mắt nhìn xuống dưới mặt đất, đợi đoàn người này đi qua.

Khi đi qua tôi, Lâm Uyển Nhi đã dừng lại. Tôi hoang mang ngẩng đầu, cô ấy nhìn tai rồi lại nhìn tới mặt tôi, cô ấy ngẩn người một lúc rồi đưa tay tháo kính râm xuống, gương mặt diễm lệ của cô ấy lộ ra.

Lâm Uyển Nhi cười khẽ nói: “Trường này là cấp 3 Thanh Lan, không phải trường của kẻ câm điếc tàn tật gì cả, bạn học tìm nhầm trường à?”

Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, mặt đỏ lên.

Bảo vệ cười hai tiếng sau đó vỗ n.g.ự.c đảm bảo nói: “Lâm tiểu thư, cô yên tâm, bảo vệ chúng tôi nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của mình, sẽ không để đám người lạ vào trường gây rối.”

Thật ra sự thành kiến này, tôi đã chịu không phải lần một lần hai gì.

Nhưng lần này lại ngoại lệ, tôi cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng tôi không thể nói ra câu gì, chỉ có thể cụp mắt xuống.

Sau đó phía sau Lâm Uyển Nhi, một chiếc xe đen dừng lại, cửa kính xe mở ra, gương mặt điển trai tự phụ lộ ra, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại Bạch Xuyên ở tình cảnh như thế này.

Ít nhất là không phải tình cảnh xấu hổ như vậy.

Tôi vội cúi đầu xuống.

Nhưng lại chậm một bước.

“Ôn Ninh.” Bạch Xuyên kêu tên của tôi, thanh âm có chút nhỏ.

Đây là câu nói đầu tiên của cậu ấy.

Phóng viên và fan đứng xa đã phát hiện ra cậu ấy, ánh đèn flash giữa ban ngày khắp hướng tách lên, cảnh tượng giống như chúc mừng buổi lễ gặp mặt trang trọng.

“Lâu rồi không gặp, bạn cùng bàn nhỏ của tớ.”

Đây là câu thứ hai của cậu ấy.

Bạn cùng bàn nhỏ.

Tôi nhớ tới năm học cấp 3, tôi rất ít khi nhớ tới những biệt danh “kẻ điếc” hay “người câm” mà người khác đặt cho tôi, nhưng lại nhớ rõ mỗi lần Bạch Xuyên ngủ dậy, trên mặt hằn một vệt đỏ, cậu thiếu niên ấy đã ghé sát vào tôi nói: “Bạn cùng bàn nhỏ ơi, mấy giờ rồi thế?”

Loading...